Bởi “nhân duyên” là do trời định hay lòng người vì nhau mà thành… Vì thế nếu có “thương nhau” xin đừng để đó !!!
Anh không muốn chúng ta cứ sống mãi trong một mối quan hệ không rõ ràng, không tên gọi. Nếu có thương anh, xin em đừng im lặng mãi, chúng ta hãy thử một lần nói hết lòng mình có được không em ?
Sài Gòn nói nhỏ nhưng không nhỏ, rộng lớn cũng chẳng là bao. Gặp được nhau giữa vô vàn ngã rẽ đã thật sự là quá khó. Nên chúng ta hãy đi cùng nhau khi còn có thể, đừng nán chân để chờ đợi. Bởi khi do dự chờ đợi sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người trên thế gian
“… Vì anh thương em, là anh thương em, bằng lòng anh để em đi xa nơi cuối trời. Vì bao mơ ước còn nhiều, tháng năm còn dài, có thương nhau thì để đó…”
Anh cũng đã từng tin rằng nếu là của nhau thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa rồi cũng trở về bên nhau, từng tin điều gì đó hay ai đó nếu thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu đã không thuộc về mình thì dù có cố gắng làm gì đi chăng nữa thì nó mãi không thuộc về mình… Tất nhiên bây giờ anh vẫn tin, vì anh biết điều đó chưa bao giờ sai cả, nhưng niềm tin đó của anh bây giờ dựa trên một cái gì đó thực tế hơn, rõ ràng hơn, chứ không phải như trước đây, tin những điều đó dựa trên những điều mơ hồ, mịt mù và không căn cứ…
“Thật ra, chẳng có ai có thể đợi chờ ai mãi mãi, cũng chẳng có điều gì đảm bảo rằng duyên số của chúng ta sẽ còn, sẽ được ghép cặp với một người không vào lúc này thì vào thời điểm khác. Những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau, dù có đi xa nhau thế nào đi chăng nữa. Niềm tin đó vốn dĩ không sai, tình yêu đó vốn dĩ cũng chẳng có tội tình gì để mà rũ bỏ ra đi. Chỉ có điều một người đã ra đi có ai chắc rằng người kia sẽ mãi là người ở lại? Khi cả hai người hai ngả ngược chiều nhau, có mấy ai đủ dũng cảm mà nhìn về phía người kia…“
Thương nhau để đó? Hay để “thương nhau” ở đó để làm gì?
Để rồi lạc mất nhau giữa dòng đời tấp nập hối hả? Để rồi mỗi khi đông muộn, bàn tay lạnh giá thèm được ủ ấp, nhưng bàn tay này chẳng bao giờ tìm thấy bàn tay kia để mà nắm nữa vì ngày đó ta thương người nhưng lại để đó, vì giờ đây bàn tay kia không biết đang ở nơi đâu trên trái đất này, đang ở đâu giữa thế giới dài rộng hơn bảy tỷ người này, ta không biết và mãi mãi không biết! Để đó để rồi mỗi khi đêm xuống, một mình với ly café đắng ngắt bên ô cửa sổ nhìn nơi xa, ta tự dằn vặt mình giá như ta đã không để đó những yêu thương chân thành ấy, giá như bản thân đã làm một điều gì đó cho người ấy. Ta cứ ngồi đó, một mình, cứ cố hình dung giờ này người mà ta thương đang làm gì, với ai, ở đâu, đang buồn hay đang vui bên người nào đó không hay có khi nào cũng đang ngồi một mình như ta. Đêm cũng là lúc ta an tâm gỡ chiếc mặt nạ của bản thân xuống và sống thật với những cảm xúc của chính mình nhất. Để đó để rồi ta phải chạnh lòng khi đi qua những góc phố nơi mình đã hò hẹn, để đó để rồi phải ganh tị với những cặp đôi đang hạnh phúc ôm nhau đứng chờ đèn đỏ, để đó để rồi phải một mình vội vã chạy trốn những cơn mưa bất chợt bên mái hiên góc nhà người nào đó mà không có người thương bên cạnh… Thương nhau để đó để được những điều như vậy sao? Để nhận lấy những đau lòng và tổn thương sao? Để ta cứ mãi ân hận không chỉ với người mà là với chính bản thân ta hay sao?
Nếu anh hay em đang chỉ ở đó, ở yên đó và tự nhủ cái gì của bạn thì sẽ mãi là của bạn? Đang chờ đợi thời gian cho anh và em biết chúng ta có thuộc về bạn hay không? thì mình nhầm rồi em ạ. Thời gian nó không đem lại cho chúng ta câu trả lời đâu, nó chỉ khiến anh và em quên đi câu hỏi mà thôi. Vậy nên nếu chúng ta thật tâm yêu thương nhau thì đừng chần chừ nữa, đừng để đó nữa, đừng biện hộ tình cảm không nhất thiết phải nói ra hay bất cứ lí do gì nữa cả. Tin anh đi, hãy đối mặt rồi cứ can đảm, vì một lí do duy nhất là chúng ta còn yêu còn thương. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho mình, để sau này dù thế nào đi nữa thì chúng ta sẽ vẫn có thể nói rằng mình không hối tiếc, bởi hôm nay anh và em đã yêu thương thật lòng, chân thành và đã không để đó những yêu thương nằm yên ở đó…
Bởi vì “nhân duyên” không đến với ta hằng ngày, bởi vì tình cảm vốn là thứ mong manh và dễ tan biến nhất trên đời, nên nếu có “thương nhau” thì xin đừng để đó…