Mẹ

Vì thời gian kì diệu lắm. Nó có thể chữa lành mọi vết thương. Rồi sẽ tới lúc mọi khổ đau tan biến và chúng ta muốn lại được chạy đến sà lòng vào cha mẹ, ôm lấy họ và cất lên tiếng nói yêu thương.

Bước chân trải dài trên con đường quen thuộc, qua con phố, rẽ vào con hẽm nhỏ, con nhìn thấy người phụ nữ đang phủi lớp bụi bẩn vương trên áo đứa trẻ, lo âu nhìn đứa trẻ “ngã đau lắm không con”. Nắng đã dần dần tắt lịm, màn đêm đang trùm xuống con phố, những mệt mỏi của một ngày làm việc vẫn còn phảng phất, con thấy cô đơn, yếu mềm. Lòng con bỗng chạnh lại con nhớ mẹ, con nhớ đôi mắt long lanh của mẹ…

Ngày xưa, cái ngày mà con còn nhỏ, nhỏ bé xíu… con rất nghịch, hay mè nheo. Con thường trốn ngủ trưa đi chơi cùng mấy đứa hàng xóm giữa cái nắng như thiêu, như đốt. Con hay bới tung đồ đạc trong nhà để tìm mấy con siêu nhân mà con thường để quên ở đâu đó trong góc giường. Chiều đến con lại chạy khắp nơi, chạy mải miết cùng với lũ trẻ trong xóm nhà mình để chẳng trâu, tắm suối, ăn trộm trái cây của nhà hàng xóm… quên luôn cả lối về.

Mẹ vẫn hay đưa mắt tìm kiếm thằng con nghịch phá trong cái xóm nhỏ xíu, ánh mắt đầy tức giận, hờn trách, pha chút lo âu. Còn bé xíu, con chẳng biết thế nào mới là đau, thế nào mới là thương. Chỉ cần ai đánh con, chỉ cần bị ngã nhẹ, con sẽ khóc òa lên để mẹ chạy đến, ôm con vào lòng, lo lắng hỏi han. Ánh mắt mẹ nhìn con sao khiến con thấy ấm lòng thế !!!

Con… mới lớn lên được tí đã có suy nghĩ riêng của mình. Con bắt đầu biết học đòi, phá phách theo kiểu mới lớn. Nhìn thấy bạn bè có quần áo mới, có giầy dép mới con bắt mẹ mua cho bằng chúng, bằng bạn. Con cũng biết cãi lại mẹ, biết lý sự với mẹ chuyện này chuyện nọ, lúc nào con cũng nói “mẹ chẳng hiểu con”. Mẹ buồn rầu nhìn con, mẹ lại lặng im nhìn con. Không phải mẹ không hiểu con mà là mẹ là người biết tất cả về thế giới của con. Nhưng con chẳng để tâm, con chẳng nhìn ra nỗi buồn trong ánh mắt của mẹ…

Có những lúc con không chịu học, bỏ bê bài vở cuốn mình vào các mối quan hệ bạn bè, chỉ biết tụm ba, tụm bảy rong chơi quậy phá. Mỗi lần bị mời phụ huynh, bị phê bình về con… Con thấy đôi mắt mẹ ướt lệ, sự xót xa bao trùm cả không gian trong thế giới ấy. Con thấy hối hận mẹ ạ! Con thấy ích kỉ, và xấu xa chỉ luôn biết nghĩ cho bản thân mình.

Mẹ

Tháng năm trôi qua, con cũng đã lớn lên, biết suy nghĩ hơn không còn là một thằng cu của mẹ nữa, không còn là thằng con nít tinh nghịch phá phách từ đầu trên, xóm dưới nữa.

Bắt đầu với cuộc sống mới ở cái thành phố đầy phồn vinh để con bắt đầu vào đời. Xa gia đình, xa mẹ, xa cái xóm nhỏ cùng với lũ bạn thân thương lòng con như quặn thắt lại mẹ à. Còn phải tập cuộc sống không có mẹ bên cạnh chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ, phải tự mình đứng dậy mỗi khi vấp ngã chứ không được mẹ dìu dắt, đỡ đần như xưa.

Cái Thành Phố này lớn lắm mẹ ơi, nó không nhỏ như mọi người vẫn nói, nó tấp nập chứ không yên bình như cái xóm nhỏ nhà mình đâu mẹ à. Con phải lao vào vòng xoáy của nó để sinh tồn, mưu sinh để kiếm sống. Dần dần còn bị thời gian làm lãng quên mọi thứ, bị cái đồng tiền che lấp cái quá khứ thân thương ngày ấy.

Số lần con gọi về nhà ít dần, hỏi han mẹ dường như cũng ít dần. Con sống giữa bao người mà quên mất một người hướng cả trái tim nhân ái cho con. Con đi qua biết bao con đường, vòng vào bao nơi đẹp đẽ mà chẳng nhớ ra con đường đã im đậm trong tiềm thức : con đường trở về nhà, trở về gia đình với mẹ. Con giật mình nhận ra…

Ánh mắt mong chờ của mẹ đang tìm con. Lâu rồi con chưa được nhìn thấy ánh mắt âu yếm của mẹ như ngày nào. Mắt mẹ bây giờ đã mờ không còn nhìn rõ như xưa nữa. Là do con đã quậy phá để mẹ phải ngóng trong lo lắng, do nuôi con khôn lớn mẹ phải thức khuya dậy sớm để may từng cái áo cái quần. Phải ngồi hàng giờ bên chiếc máy may, bầu bạn với mũi kim, cây kéo. Nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ đã có từ bao giờ nhỉ? Con vô tâm quá rồi mẹ ơi…

Vì thời gian kì diệu lắm. Nó có thể chữa lành mọi vết thương. Rồi sẽ tới lúc mọi khổ đau tan biến và chúng ta muốn lại được chạy đến sà lòng vào cha mẹ, ôm lấy họ và cất lên tiếng nói yêu thương. Nếu vì một lý do nào đó mà bạn không thể nào vung tay, cất miệng để làm, để nói lên những điều như vậy. Thì đấy mới chính là sự đau khổ lớn nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *