Thời gian thật sự rất khủng khiếp, là thứ lấy đi tuổi thơ hồn nhiên đầy mơ mộng của mình. Vùi lấp đi những mối quan hệ lập lòe đang chớm nở. Không gì có thể tồn tại cùng thời gian… Ủa ta lớn lên để làm gì?
Người ta lớn, tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã “lớn”, ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình không thể bày tỏ cùng ai.
“Người lớn” là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới, biết lo lắng cho chuyện tương lai. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
Khi ta “lớn”, trong mỗi nụ cười dường như ẩn trong đó những lo toan, để đối phó với nghịch lý của cuộc sống. Lấp mờ đi những sự thật hay cười trừ đi những chuyện mà mình không muốn giải thích thêm về nó.
Hiếm khi “lớn” mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi “lớn” ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
“Lớn” là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, không còn thời gian để suy nghĩ chuyện vu vơ khi còn bé nữa. Tâm hồn bé thơ này đã già cỗi đi mất rồi.
Người ta “lớn” khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Không còn những anh siêu nhân bảo vệ cho công lý, những chú công an hàng đêm truy bắt tội phạm nữa rồi.
Khi ta “lớn” chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng. Đâu còn những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng đỏ. Những ánh mắt e ngại của tuổi mới lớn.
“Lớn” để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
“Lớn” là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
“Lớn” là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
“Lớn” để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống không phải màu hồng như ngày bé ta hay thường nghĩ. Bởi cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều.
Và khi đã “lớn”, ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
Khi ta “lớn” ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
“Lớn” là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình.
“Lớn” để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên, mất đi cái tuổi thơ trong veo nhiều mắt sắc.
Và “lớn” để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong cơn sóng biển của cuộc đời mênh mông…
Ủa… Vậy ta lớn lên để làm gì ???