Tuổi trẻ cứ như một cơn mưa rào, chợt đến rồi chợt đi chỉ trong cái chiều buồn lấp ló sau ô cửa. Tuổi trẻ cũng giống như những tiếng thở dài, chỉ một cái ngước lên cao hay cúi đầu xuống, thanh xuân cứ thế mà trôi một cách tồi tội, lưng chừng. Lắm lúc tuổi trẻ lại giống như một cơn say, uống một chén rượu lại thấy ấm nóng cõi lòng, hơi men cứ thế tỉ tê rũ rượi, cay cay, nồng nồng mà bãng lãng đưa ta vào chốn chiêm bao.
Thế mà, mấy ngày nay tôi cứ ngỡ tuổi trẻ như một cơn nắng, y cái nắng của Sài Gòn, vừa mở mắt ra đã thấy nắng lùa vào nhà, chen qua những tán cây và rũ rượi vào trong căn phòng nhỏ. Nắng sớm thì tinh khôi, nắng ban trưa thì gay gắt da diết. Buổi này người ta cứ phải trùm kín mít từ đầu đến chân mới dám bước ra khỏi nhà. Những ngày này, gồng gánh tuổi trẻ lên vai và bước theo cơn nắng vội từ chỗ này qua chỗ kia, con đường này đến nẻo đường kia. Thật lạ kì.
Đôi khi, tôi đã không thể dành một chút thời gian nào để ngoảnh lại quá khứ như ngày trước nữa, cũng chẳng dành nhiều thời gian để bộc bạch tập sự. Chiếc xe gắn máy cọc cạch đưa tôi từ nơi này đến nơi khác, chỉ có việc thở thôi cũng thật khó khăn biết nhường nào.
Dạo này hay bị đau đầu, hễ bon bon chiếc xe trong vài giờ là đau đầu khôn xiết. Có những ngày tuổi trẻ ngủ say, mơ màng bên thềm nhà vắng. Những ngày phải vắt trán lên nghĩ, mai này mình làm gì đây? cuộc sống của mình như thế nào đây?..vân vân và vân vân, lặp lại từ đêm này qua đêm khác. Cũng như khi con người ta đói, có bao giờ xác định được mình thèm cái gì, chỉ biết là bụng đang rên rỉ và thèm khát hàng trăm món ăn ngon.
Tuổi trẻ những ngày này như thế, như chiếc bấp bênh chỉ có một đứa ngồi xuống mà tìm hoài chẳng thấy đứa kia, chẳng ai chịu chơi với mình cả, cô đơn đến lạ.
Tôi đã bảo, tuổi trẻ như nắng Sài Gòn, ngây ngất, mê mệt, gay gắt mà chẳng thể nào buông bỏ được. Cứ đi tìm hoài giấc mơ tuổi trẻ và cứ thử dần từ cái này qua cái kia. Thực ra, việc làm một ngành nghề khác, có thể bắt đầu từ lâu lắc, xa lơ mà chẳng cần qua đào tạo. Nhưng ở cái xã hội này mà đúng ra thì ở đâu cũng thế, bằng cấp cũng được xem là một lớp đào tạo không hề miễn phí. Có bằng cấp, miễn nhiên được trọng dụng hơn dẫu anh làm nghề gì.
Theo mình thì bằng cấp không theo chân suốt cuộc đời nhưng ít nhiều cũng là một trải nghiệm trong đời. Mỗi người sinh ra đã mang trong mình tư duy, cuộc sống và sinh mệnh khác nhau. Ai? Ở đâu? Làm nghề gì đã được định sẵn. Đi một vòng luẩn quẩn cũng sẽ tìm được lối ra thôi.
Ước mơ đang còn non trẻ, mỗi ngày qua đi mình vẫn tự cho là non nớt, khấp khởi trong sự lo lắng cùng cực. Giá như mà có ai đó hiểu, à mà chắc không ai có thể hiểu được. Làm sao có thể hiểu được khi lòng người cứ chật chội đi những lo toan và bon chen, chẳng ai dám chia sẻ nữa cơ chứ. Thiết nghĩ, bước thêm một bước mình lại bỏ những ước mơ hiện tại để quay về ước mơ bé nhỏ ngày xưa. Thật lạ kì, ấy mà những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh ấy lại là món quà vô giá đốt cháy kỉ niệm để biến thành sự thực.
Ấy mà cuộc sống cứ tấp vào bờ và cuốn bờ cát bên thềm mỏng dần đi, con người ta lại lăn tăn những công việc nghiêm túc. Đôi khi mình đã mơ về những công việc ngày này qua ngày khác, được diện áo xinh giầy đẹp đi làm chốn công sở. Cuộc đời chưa bao giờ đánh thuế giấc mơ, cũng chẳng ai có thể cướp đi giấc mơ mỗi người. Đến bây giờ mình vẫn nghĩ tuổi trẻ như một cơn nắng, hửng ấm, gắt gay rồi lại êm dịu, đưa năng lượng này đến khát khao khác mà thắp lên những ngọn lửa sục sôi.
Mỗi ngày, được hít thở ở cái tuổi 24 xinh đẹp này, yêu thêm thành phố này, bỗng thấy cuộc đời thật giản dị. Vậy mà những ngày trước, mình đã bỏ quên nó ở một xó xỉnh nào đấy, chẳng tìm được chiếc móc câu nào để câu nó lên cao được. Sài Gòn mùa này thật bụi bặm, bụi bặm như chính những giấc mơ đang hẵn còn dở dang, nhưng chính những con đường dọc ngang chưa dám khám phá. Một ngày thật đẹp, lại được những bạn cũ nhắn tin hỏi thăm, ấy mà chẳng có chút rung động nào. Tờ giấy trắng đã vò, làm sao có thể phẳng phiu mà không có chút nếp nhàu.
Thế đấy, có bao giờ qua thêm một ngày, con người ta lại chả khôn hơn và lòng nhẹ nhàng hơn. Mình đã biết yêu nhiều hơn có thể, vẫn là những cảm xúc rào rạt ấy, mơn man ấy nhưng có lẽ cần một thời điểm thích hợp hơn. Mình cũng không muốn bị tuột trôi cảm xúc đương thời trong những giấc mơ còn dang dở, vì bao giờ giấc mơ cũng làm cho con người ta có động lực. Và tình cảm, bao giờ cũng là những câu từ lấp lửng. Cứ đun sôi những tách trà để bay đi những mệt mỏi đã qua. Mình đã đi qua những ngày chông chênh thật vật vã, đúng là vật vã thật đấy, nhưng bây giờ, cảm thấy hạnh phúc và trân trọng những gì đang có hơn bao giờ.
Chả biết bao giờ là cạn lời, cũng chẳng biết lúc nào là thôi mơ mộng, chỉ biết là lòng đang khấp khởi với những lo toan. “Đường còn dài, còn dài”, cứ đi thôi, đi thôi. Bao giờ mệt mỏi rồi tìm đến điểm dừng, cũng chưa muộn.