Sài Gòn, Bao Nhiêu Đèn Đỏ

Câu hỏi này có quá trớ trêu lắm không? Mà cũng thật quá đáng lắm luôn khi bắt gặp người nào đó ở Sài Gòn mà hỏi như vậy. Bởi rất  khó có thể rảnh rỗi để đi hết trọn vẹn – đúng một vòng Sài Gòn để đếm bao nhiêu cái ngã tư có trạm dừng đèn đỏ.

Sài Gòn nó có vẫn bé như suy nghĩ của ta không? có như trong truyện tranh khi ta chỉ đi vài bước là đủ. Có đơn giản là chỉ đi con đường thẳng tấp là hết một vòng Sài Gòn. Hay đơn giản chỉ như trong bài ca “Thành phố bé đến thế thôi… tìm hoài mà chẳng ra” mà ca sĩ Phạm Hồng Phước nhắc đến trong lời bài hát nghe sao buồn da diết. Dù là nó chỉ nhỏ bé, hay rộng, hay lớn hay cuối cùng cũng chỉ là một thành phố. Loay hoay giữa những ngã tư mòn mỏi chờ đèn đỏ của bao người nhưng với ta mỗi đèn đỏ là mỗi kí ức, mỗi lưu luyến, tâm tư tình cảm mạnh mẽ dần theo từng ánh đèn con số.

Sài Gòn rất đẹp và chỉ đẹp cho những người chưa từng chạm khẽ tay vào nó… chứ sống trong lòng nó rồi, mới nhận ra những ánh đèn xanh đỏ của Sài Gòn nhiều khi tàn nhẫn lắm…

Sài Gòn ôm vào mình hết mọi con người từ mọi miền, ai đến đây cũng đều có một cơ hội của riêng mình, nhưng là đến để sống, để làm việc, để tiếp tục học tập và rồi cũng để khổ! Dù Sài Gòn có bao nhiêu đèn đỏ, hào nhoáng hoa lệ đến đâu thì vẫn có những con người khổ sở bị đè bẹp dí bởi cuộc đời, chạy hụt hơi qua từng con hẻm mưu sinh hối hả. – Mỗi khi ta dừng lại một lúc, lại được chứng kiến và suy nghĩ về những thứ được trông thấy, nhận ra ở Sài Gòn hối hả, người ta tận dụng vài ba giây ngắn ngủi dừng chân của người đi đường để tìm cuộc sống mưu sinh. Cụ bà ngồi bán tăm bông và tăm tre, mắt cụ đã mờ dần theo năm thắng khốn khổ, mỗi lần có xe chạy ngược lối, đèn chiếu thẳng vào mặt thì cụ lại nheo nheo mắt. Có lần trời lạnh, mưa phùn thì cố gắng trùm thêm cái áo mưa mỏng teo bên ngoài rồi vẫn ngồi ngay đó cố kím thêm vài đồng cho tuổi già mệt mỏi.

Ai nói Sài Gòn không phải “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” thì chắc chắn là sai lầm khá lớn, khi mà những buổi nắng nóng như thiêu như đốt đến cháy da nhưng cũng có nhiều người cầm tờ rơi đứng phát miệt mài ở góc ngã tư đèn đỏ. Họ làm công việc như một cỗ máy được lập trình, chỉ vỏn vẹn vài ba chục giây hối hả nhào ra đường, dấm dúi tới tấp vào tay người ta mấy tờ giấy quảng cáo học đàn, bán nhà chung cư, bán điện thoại iPhone giá rẻ hai triệu đồng… miệt mài tới khi dòng xe lăn bánh thì lại thôi. Bỏ quên đi nguy hiểm bản thân vì cái đèn đỏ nhọc nhằn ở đó.

Sài Gòn, Bao Nhiêu Đèn Đỏ

“Sài gòn bao nhiêu đèn đỏ
Hỏi anh quản lí giao thông ắt sẽ ra
Tiếng còi, tiếng ồn và những ánh sáng nhợp nhạp hòa nhau
Những đo đếm và những con số mơ hồ”

Ai cũng nghĩ “Sài Gòn phải sống nhanh, sống vội mới kịp với người ta”, nhưng thật ra đâu phải thế đâu, cứ sống chậm lại một chút đi, Sài Gòn vẫn còn đèn đỏ để  ta chờ nhau cơ mà.

Có những người không chờ được 3 giây cuối của đèn đỏ, còn những người thì cố gắng chạy thật nhanh qua đèn vàng để khỏi phải chờ đèn đỏ đáng ghét. Họ cứ vội vã lao nhanh về phía trước, cứ chen chúc vào đám đông để khỏi phải đứng chờ vài phút, giống như việc cứ ăn cơm cho nhanh rồi buông đũa để xem phim, đọc báo, làm việc… Từ đó ai cũng có thói quen lạ lùng lại đổ lỗi cho Sài Gòn là phải thế, phải nhanh, phải vội mới bắt kịp người ta. Nhưng thật ra, cứ sống chậm lại một chút thôi, Sài Gòn vẫn chờ nhau được cơ mà.

Dù nhộn nhịp đến đâu, hối hả đến đâu, ngã tư đèn đỏ cũng là nơi làm ta chậm lại trong giây lát, không phải là nơi để con người ta chạy đua đến hụt hơi. Giữ ta lại một nhịp cho tính mạng được an toàn, bởi ai cũng có một lần duy nhất để sống, phải biết trân trọng cuộc đời mình. Đừng đổ lỗi cho đèn đỏ khiến bạn không kịp đi đúng giờ, khiến bạn phải chịu cái nóng chói chang của những ngày khô hạn, khiến cho Sài Gòn bận rộn, cạnh tranh hay khốc liệt. Cũng là vì bạn cả mà thôi…

Đèn đỏ là kẻ hai mặt, là kẻ đáng ghét làm cho con người ta thêm vội vã rồi là kẻ nói lên cả số phận, góc khuất của bao người

Ngày thì ồn ào, vồn vã, tối đến lại đưa con người ta về với những góc khuất nhỏ xíu không tên, những con đường mà ta cũng tạm gọi là con đường đèn đỏ. Bởi Sài Gòn không như Thái Lan, HongKong,… có thể phô trương khu đèn đỏ, nhưng chỉ cần nhắc nhẹ thì có lẽ khá nhiều người biết nó là con đường nào. Tuy nó không mạnh mẽ đông đúc, ồn ào để khiến ta mệt mỏi nhưng nó lại là cả tủi nhục cô đơn của số phận bao người. Bởi lẽ Sài Gòn không thể chấp nhận được cái công việc như vậy, luôn khinh khi rẽ mặc con người ta nhưng Sài Gòn à, kiếp người luôn bắt đầu từ hệ lụy nhân quả. Người ta đã quá mệt mỏi, đã phải cố chịu đựng cuộc đời rồi đừng sỉ vả lăng nhục họ nữa có được không? …

“Quãng đường đi ở Sài Gòn đã qua bao nhiêu cái lần đợi đèn đỏ. Đi một mình, đi nhiều mình. Nhiều lúc đợi đèn đỏ lâu phát bực. Nhưng cũng còn nhiều lúc, giá mà đèn đỏ cứ đếm hoài, để đứng giữa đông người, đứng giữa đường đêm, nghe mình lắng đọng nhiều thứ không thể gọi tên.”

Sài Gòn, Bao Nhiêu Đèn Đỏ

Người ta thường nói “Sài Gòn là vùng đất hứa” nhưng thật ra nó có biết nói đâu mà hứa. Chỉ là con người ta hứa với nhau, với lòng, với gia đình rồi hứa với người ta thương. Cũng chính vì thế nên ta lại thích đèn xanh mà quên đi ánh đèn đỏ, ánh đèn của bao hoài bão đang chờ ta nhận từng ngày.

 – Bạn có biết không chỉ cần để ý chút xíu thì bao nhiêu tâm tư tình cảm đang nằm ở đấy. Khi ta chậm rãi vài giây thì bao nhiêu ước mơ của ta đang đứng bên cạnh. Có lẽ người bán vé số gần cạnh góc ngã tư sẽ mơ mộng một chiếc xe số cũ kỉ cũng được rồi. Người bên phải bạn sẽ ước mơ có tiền kha khá để mua được con tay ga đẹp đẽ của bạn. Người bên trái bạn đang sở hữu một con moto hầm hố nhưng người ta chỉ muốn có thêm một chiếc siêu xe đang chạy chiều ngược lại… Thế đấy chậm rãi đôi khi nhận ra nhiều điều hơn ta tưởng!

Sài Gòn dù đông người lắm nhưng ta cảm thấy xa rời đến lạ, con người ta chỉ biết chạy thật nhanh, gương mặt lạnh tanh phóng nhanh về mọi phía chỉ khi đèn đỏ mới làm ta đứng cạnh nhau, cùng chờ nhau bắt đầu xuất phát điểm.

Nhưng rồi chậm rãi quá lại làm ta nhớ đến vài mối tình khi xưa, khi mà ta còn kẹt lại vài chục giây đèn đỏ thì người thương lại chạy đi đâu mất rồi.

Bởi những ngày chiều vụn vỡ khiến con người ta như không làm chủ được bản thân, ganh tị với vài ba cặp tình nhân đang thông dong cười đùa ngay trước mắt. Không biết là có đúng với suy nghĩ của những người đang yêu nhau hay không? Khi yêu nhau dường như càng muốn chậm rãi càng tốt, càng muốn đợi đèn đỏ tới khi mà còn đủ khả năng chạy vượt qua ngã tư đầy hối hả.

Sài Gòn, bao nhiêu đèn đỏ để ta có thể xem nó như là  khoảnh khắc ta ngồi bên ly cà phê buổi sáng, đón cái gió nhẹ, hít chút không khí chưa nhiễm nhiều khói bụi giờ cao điểm. Là lúc ta cùng một người thân quen lê la công viên, hàng quán giờ tan tầm. Là khoảnh khắc đêm về nghe tiếng rao trong những con hẻm nhỏ. Là lúc ta ngồi một mình trong căn phòng, gọi một cuộc điện thoại về quê hay đơn giản xem một bộ phim, đọc vài trang sách, viết mấy dòng nhật ký. Là khoảnh khắc ta lười biếng cuộn chăn ngủ nướng vào buổi sáng chủ nhật. Sài Gòn, bao nhiêu đèn đỏ vẫn chờ ta sống trọn những khoảnh khắc cho riêng mình rồi mới lại tiếp tục cuốn ta vào guồng quay của thành thị.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *