Người Lạ Ơi

Người lạ ơi…, có lẽ thành phố này quá đổi lạ lẫm cho hai ta đứng cạnh nhau. Có những ngày ngồi cạnh nhau kể cho nhau nghe tâm tư tình cảm của cuộc đời mình, có những ngày hờ hững, nhạt nhẽo bước qua nhau như người lạ, không hơn không kém. Phải chăng không gian của người quá đỗi rộng lớn, tôi cố chen chân vào rồi lạc lõng bước đi ra và không gian của tôi phải chăng nhỏ bé quá không chứa nổi cả tôi và người… Người lạ ơi

Chạm khẽ từng hạt mưa ríu rít trôi nhanh qua dòng khe cửa, nó cứ ồ ạt, tới tấp, dồn dập đến nỗi làm nhòe đi dòng suy nghĩ vu vơ về cái ngày xưa đó. Người lạ ơi…, không biết người có quên hay chưa còn tôi chỉ mới xem nó như ngày hôm qua đây thôi. khi chúng ta quyết định mở lòng cho nhau, trao cho nhau một cái gọi là niềm tin nhưng giờ đây nó rơi nhanh như từng hạt mưa qua khe cửa, bất chấp chẳng hoài đợi mong.

Người lạ ơi…, chúng ta cũng từng có một niềm tin mãnh liệt vào hai chữ “nhân duyên”. Nhưng có lẽ mọi thứ đều chịu chi phối bởi hai từ ấy, có thể không tin nhưng cũng không thể phản bác được chúng. Sự gặp gỡ giữa người lạ với người lạ nó mới thật là mong manh đến nhường nào. Chỉ tiếc không phải ai và không phải lúc nào cũng giữ được những điều mong manh ấy, chỉ  có thể để lại hai chữ “trân trọng” trong sự tiếc nuối nghẹn ngào.

Người lạ ơi…, người có biết không, từ khi rời xa người tôi trở nên không thích có một trí nhớ quá chi tiết. Tôi chỉ thích điều gì đó cứ mơ màng thôi, nhẹ nhàng rồi bay đi mất. Trí nhớ, hay ký ức đôi khi nó rõ ràng quá cũng không phải là điều gì tốt đẹp mà sẽ khiến cho ta chìm đắm vào những ngày xưa cũ, phải nhớ quá nhiều điều, quá nhiều những gương mặt, giọng nói, quá nhiều những nụ cười và quá nhiều những điều ràng buộc với nhân gian.

nguoi-la-oi

“Con người ta, trưởng thành và lớn lên đó là một quá trình không lấy gì làm vui vẻ lắm vì nó gắn liền với những cuộc chia ly. Và hầu như chẳng bao giờ bạn hay tôi có thể chuẩn bị được gì cho những điều như vậy. Tôi, ngay từ khi còn rất nhỏ đã mơ hồ về cái gọi là vĩnh viễn ấy. Cho đến khi lớn lên, càng ngày càng rõ rệt hơn, sự cảm thương cũng không quá dễ dàng thể hiện nữa mà được gói gọn vào một nơi gọi là tâm tư”

Có những người lạ đi qua cuộc đời của nhau chỉ trong tích tắc! Những người lạ như thế có bao nhiêu và để lại những gì trong họ, trong tôi? Rất nhiều nhỉ? Nhiều quá mà chẳng để lại được gì cả vì họ chỉ đi qua thôi, còn người ở lại là người gặm nhắm nỗi buồn miên mang. Thế nhưng không phải là tất cả, đôi khi người lạ vẫn để lại chút gì đấy khiến cho mình có cái gọi là “thương”và rồi “từng là tất cả”. Tốt hay xấu cũng không quan trọng lắm vì tôi cũng không thể nào định giá được. Chỉ biết nó khiến cho mình bùi ngùi những nghĩ suy.

Người lạ ơi…, rồi chúng ta cũng sẽ bị cuốn theo nhân duyên của cuộc đời. Chúng ta lần lượt sẽ bước qua cuộc đời của người lạ nào đó khi nhẹ nhàng đón nắng ở quán coffee, vội vả chen qua từng con hẽm, hay đơn giản chỉ là trên chuyến xe bus trước buổi chiều tà.

Người lạ đó cũng đã làm tôi chùng bước, đơn giản đến ngỡ ngàng đứng thẳng vào khoảng không gian trống trải của tôi. Nhưng người lạ ơi… nhân duyên là do trời định, còn lòng người là vì nhau mà thành nên mọi chuyện chỉ mới là nơi bắt đầu thôi vì tôi không còn tin vào người lạ. Rồi còn sợ lòng người chi phối bởi nhân gian…

Con đường thời gian người lạ và tôi vẫn còn mải miết đi. Có vồn vã, có chậm rãi, có ngập ngừng và dĩ nhiên có cả những cuộc chia ly nữa. Dường như tôi cũng đã mường tượng ra những điều chẳng lấy gì là vui ấy nhưng nó sẽ diễn ra, sẽ đến vì nó vốn là quy luật của tự nhiên, không thể nào chống lại mà chỉ có thể bình thản chuẩn bị và đón nhận mà thôi.

Người lạ ơi…, nếu ở bên tôi những ngày nghiệt ngã, thì chậm chạp lại thôi, đừng vội vàng quá

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *