Có ai từng nghĩ hay hiểu cảm xúc là gì chưa nhỉ? Nhưng với tôi cảm xúc là một hình thức trải nghiệm vui, buồn của con người về thái độ của chính mình đối với sự vật, hiện tượng khách quan hay chủ quan, với người khác và với chính bản thân mình.
Dường như tôi là con người chứa chang quá nhiều cảm xúc hay là một người quá điên rồ, điên rồ đến mức rời xa ngôi nhà cũ cũng chạnh lòng, nghẹn ngào đến phát khóc. Đến nỗi cái cảm giác cứ như ngày rời xa người tôi thương vậy đó.
Cuộc sống bộn bề quá, cứ cuốn con người ta vào vòng xoáy của bon chen, đố kỵ, để rồi chợt quên đi, hạnh phúc luôn ở quanh mình dù chỉ là đồ vật vô tri vô giác.
Ngôi nhà đầu tiên mà che chở, chờ đợi tôi khi tôi đặt chân từ một nơi xa tít tới Sài Gòn nhỏ bé này thân thương này. Sáu bảy năm cứ ngỡ đau như ngày hôm qua, cứ như một giấc ngủ trưa của ngày chủ nhật, như thời gian ăn xong tô hủ tiếu gõ, hay ổ bánh mỳ ăn vội mỗi sáng để làm cho kịp giờ thế đó… Nó nhanh đến nỗi tôi chưa kịp nhận ra mình cũng đã già đi phần nào, ngôi nhà cũng đã cũ kĩ hơn trước kha khá.
Ngôi nhà cũ của tôi à, tuy mày không phải to lớn cao ráo như bao ngôi nhà bên cạnh, tuy mày không phải là sở hữu của tao, cũng không phải là mày biết nói, biết vui, biết buồn thì tao mới yêu thương mày. Chỉ cần mày im lặng cũng làm tao nghèn nghẹn ở cổ họng mất rồi. Mày luôn che chở cho tao qua bao mùa gió, cái nắng gắt như muốn cháy da, rồi tới những cơn mưa rào bất chợt vô định của Sài Gòn. Luôn động viên, an ủi khi tao mệt mỏi áp lực của cuộc sống đè tao như nghẹt thở. Luôn chờ đợi tao mỗi khi đi làm về trễ hay khi tao quá chén, quá vui với bè bạn thì mày vẫn ở yên đó chờ mà không một câu trách móc, than van, buồn bực. Mày làm cho tao quá nhiều thứ còn tao thì chưa làm gì ra trò cho mày cả. Mỗi việc quét đi những mạng nhện tinh nghịch trêu chọc mày mà tao làm còn không song, thêm cái tật hay đục khoét, khoan tùm lum vào mày để kiếm chỗ móc cái này cái kia chứ chẳng bao giờ khoát vào cho mày một bộ áo mới để cho đẹp cho mới hơn…Tao làm cho mày buồn lắm có phải không ?
Con người là vậy đó, mãi mãi không biết mình có những gì, yêu thương tới mức nào cho tới khi những thứ ấy rời đi.
Những cảm xúc làm nhòe đi đôi mắt trong mơ hồ, dòng cảm xúc như chết lặng cùng cơn mưa bất chợt của Sài Gòn ào tới trong cái nắng chói chang chưa kịp tắt. Tại sao ngày tôi đi mọi thứ như lặng im, chống vánh hay lòng người buồn thì cảnh có vui đau bao giờ như thế đó sao. Hàng cây bên đường xôn sao vì những cơn gió yếu mềm như lòng tôi ngay lúc này, yếu đuối như lúc đang thất tình mà bật khóc.
Tôi không biết rằng cuộc đời này mình đã đi được những đoạn đường nào, tôi cũng chẳng rõ trong lòng mình lúc này có những cảm xúc gì, thế nào là mạnh mẽ, thế nào là giả tạo, thế nào là gai góc đây? Tôi không muốn mình giả tạo để mạnh mẽ, để tránh được sự yếu đuối trong con người mình, bởi vì tôi là người nặng tình nên cảm xúc lúc nào cũng có thì còn mắc cỡ che giấu làm gì cơ chứ.
“Sống ở đời, cái gì nên trân trọng thì trân trọng, cái gì nên buông bỏ thì chớ cố chấp làm gì. Cái cũ không đi, cái mới làm sao tới !”
Đối với người khác thì tôi không biết sao nhưng với tôi thì rất ghét kiểu buông bỏ cái cũ để đến với cái mới. Tình cảm tôi dành cho người hay đồ vật đều là thứ tình cảm đặt biệt nhất, tôi đã đặt tình cảm vào rồi thì không có lý nào mà lại không trân trọng. Tình cảm nó không phải là hàng cá, hàng thị ngoài chợ không mua được cái này là đổi sang mua cái khác đâu vì như thế thì thật sự quá trơ trẽn.
Tạm biệt ngôi nhà nho nhỏ thân thương, những người hàng xóm tốt bụng, con đường hẻm thân thuộc ngày nào… từ giờ chắc không còn cảm giác được mọi thứ che chở như ngày còn ở đây nữa.
Ngôi nhà cũ của tôi à, từ giờ mày sẽ có chủ mới rồi, sẽ có người khác tốt hơn tao cùng mày bước tiếp. Chủ mới chắc sẽ tốt với mày hơn tao mà, mày sẽ phải đỡ phiền muộn hơn, đỡ phải chờ đợi, an ủi thằng con nít như tao, đỡ phải mệt mỏi với thằng lười biến như tao đây. Con đường dài nơi đây chắc là sẽ vắng bóng tao rồi nhé, rồi mọi người sẽ gặp được người hàng xóm mới tốt bụng hơn tao mà có phải không… Nhưng mà yên tâm đi tao sẽ về thăm mày và mọi người mà, tao hứa…
Tôi sẽ nhớ mọi người và mày lắm. “Ngôi nhà cũ” của tôi