“Bởi duyên phận là không ai có thể biết trước được mà đúng không? Nó đến rất tự nhiên như cơn gió thoảng của mùa hè nóng bức hay cái lạnh lẽo tong teo của mùa đông đầy gió, mà đôi khi ta không thể ngờ tới được…” Từ bỏ thoái quen là yêu em
Ừ thì là a thương e thật đấy..! Thương e từ lúc mình bắt đầu đi chơi chứ không phải là thương từ ngày đầu tiên mình gặp nhau đâu. Lần đầu tiên đi chơi mà anh đã đi trễ làm em bực bội lắm có phải không. Nhưng vì cái bực bội đến đáng yêu đó làm anh quên đi đời đang vội vã, trôi theo cảm xúc để thương em… “Người con gái tôi thương đơn giản là thế đấy”
Lần hẹn đầu tiên mà cứ ngỡ là quen nhau từ lâu lắm. Những câu chuyện vu vơ, ánh mắt hồn nhiên cũng đủ làm anh vui đến nao lòng, đến trót yêu em nhiều như vậy.
Anh nhớ lắm những ngày mình trò chuyện đến khuya, anh kể em nghe những chuyện vui buồn của anh, những lúc cuộc đời trêu chọc anh đến hoảng loạn.
Người anh thương à em có biết, ở bên em thực sự rất bình yên! Những câu chuyện em kể, những lời nói của em chẳng có đầu có cuối nhưng vẫn hấp dẫn. Nhìn thấy nụ cười giòn tan của em khiến bao mệt mỏi, phiền muộn trong anh như tan biến. Anh đã không cảnh giác khi để em bước vào cái thế giới vốn bình lặng đến nhàm chán của mình quậy tung nó lên. Em khiến anh cảm nhận được rõ ràng hơn những khoảnh khắc hạnh phúc bình dị mà cuộc sống mang lại, khiến anh trân trọng hơn những thứ mà trước giờ anh cứ nghĩ nó chỉ nằm trong tưởng tượng…
Nhờ em, anh mới biết được sâu thẳm trong anh nhạt nhẽo như thế nào. Nhờ em, anh mới lấy lại được cảm xúc vô tri trong tiềm thức bấy lâu nay bị cuộc đời kìm hãm. Và rồi cũng nhờ em mà tình cảm trong anh cứ thế mà lớn dần theo năm tháng.
Anh yêu cách em nói chuyện, yêu cách phát âm tròn vành rõ chữ trau chuốt từng từ để không sai lỗi phát âm trong từng lời nói. Yêu đôi mắt hồn nhiên, nụ cười tỏa nắng của em, yêu cái dáng dấp tròn tròn, tung tăng trên đường khi hai đứa đi dạo cùng nhau, yêu cách em thể hiện yêu thương, anh yêu đến từng chi tiết. Mỗi một khoảnh khắc anh đều cảm nhận được tình yêu của mình dành cho em lớn như thế nào!
“Có đôi lúc anh hay ngồi đọc lại tin nhắn của em, rồi hay cười tủm tỉm một mình, mọi người bảo anh điên nhưng có vẻ cũng đúng, điên vì người anh thương thì có sai cơ chứ”
Có lẽ em không biết được đâu từ khi gặp em con người anh như vui vẻ hẳn lên trái với vẻ u buồn trong lòng lúc em chưa đến. Thấy anh như vậy thôi chứ thật sự rất yếu lòng, người khác gặp anh cứ nghĩ anh là người chẳng bao giờ biết buồn vì lúc nào anh cũng cười mà có phải không em. Nhưng thật ra anh đang che giấu hàng trăm nỗi buồn thật đẹp, những nỗi buồn anh không thể nào gọi được thành tên.
Em là người có vẻ hơi thẳng thắng, đối xử khéo léo nhưng đầy dứt khoát. Cũng vì như vậy mà chúng ta mới có thể hẹn hò, đi xa hơn được. Nếu lúc trước em không hẹn anh đi chơi thì chắc có lẽ anh không thể yêu em nhiều đến như vậy đâu.
“Tình cảm nào rồi cũng sẽ có kết thúc khi nó đủ lớn. Kết thúc vui hay buồn là tùy vào mỗi người hay duyên số.”
Anh cứ mơ mộng chuyện tình ta sẽ đẹp như một khúc ca, trong lành như ánh nắng ban mai mỗi khi anh tỉnh giấc. Anh cứ ngỡ em là ánh nắng của anh, ánh nắng nhẹ nhàng nhưng không cơn mưa nào dập tắt được.
Nhưng nếu trái đất này chỉ có anh và em thì mọi chuyện sẽ đơn giản và tuyệt vời biết bao. Chỉ là thế giới này có quá nhiều mối bận tâm, có quá nhiều người chi phối ta. Người ta bảo tình yêu là thứ tình cảm mà ta khó kiểm soát nhất, thậm chí chẳng thể kiểm soát. Đôi khi lý trí chỉ có thể đứng nhìn để tình yêu dẫn lối. Tình yêu nó đã dẫn anh đi từ những cảm xúc lạc lõng đến thăng hoa nhất, rồi nó cũng trơ trẽn chà đạp anh xuống tận cùng sâu thẳm của nỗi buồn. Sâu đến nỗi mà anh không thể vươn mình dậy được, anh đã kêu cứu lý trí quá nhiều lần đến nỗi lý trí cũng bỏ mặt anh mà đi…
Ngày em chọn rời xa anh, rời xa những kỉ niệm ta dành cho nhau là ngày anh đau nhất. Đau còn hơn lúc trái đất này bị thiên thạch va vào nổ tung, hay lúc anh bị rơi vào nham thạch của núi lửa đang phun trào. Anh đã không thở được khi đọc những dòng tin nhắn vô tri vô giác, cảm xúc chèn ép anh làm tay anh run đến nỗi rơi cả nước mắt, cổ họng anh nghẹn đến mức làm mắt mờ cả lên không thể nhìn rõ mình đang đọc gì. Anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không hiểu câu chuyện tình ta lại đi vào ngõ cụt không lối thoát. Một người đàn ông mà không thể giữ được người mình thương thật quá vô dụng phải không em?
Rồi mùa yêu thương sẽ đi qua, chỉ đọng lại một chút dấu vết của những ngày trống trải, một dấu vết đậm sâu làm sao anh có thể quên em được đây.
Anh muốn xếp em vào kho kỷ niệm cũ kỹ của anh và khóa chặt cửa lại ném đi chiếc chìa khóa buồn bã vào cái cuộc đời khắc nghiệt đến nghẹt thở này, gạt đi những giọt nước mắt rồi hét lớn lên anh ổn mà. Nhưng đó chỉ là cái suy nghĩ của anh thôi còn thực tế anh yếu mềm lắm, yếu đuối như đứa con gái lần đầu tiên bị thất tình vậy đó… Cả một khối suy nghĩ hỗn độn phút chốc thu bé lại vừa bằng người anh thương.
Màn đêm thực sự quá khủng khiếp, nó dường như đang cầm rất nhiều lưỡi dao cùng lúc cắt từng cứa vào tim của kẻ vô hồn. Rồi nó cũng như có phép màu biến anh thành một đứa con nít ngốc nghếch chỉ biết khóc mỗi khi yếu lòng, ngu ngơ trong đêm dài tĩnh lặng. Nó im lặng làm anh đau nhói, đẩy anh vào sát trong góc tường đầy bóng tối không cho phép anh được nhìn vào phía ánh sáng nơi đó có em.
Nhưng anh cũng tin vào sự phũ phàng của cuộc đời và cái gọi là số phận. Có những lúc anh ước, giá mà anh sống ích kỷ hơn thế này. Đừng nghĩ quá nhiều nữa mà cứ chiều chuộng cảm xúc của bản thân mình thôi. Cứ sống với bộ mặt giả tạo cười cười nói nói liệu mọi thứ có ổn hơn không? Tiếc rằng, cuộc đời này vừa biến anh thành những kẻ ích kỷ, lại vừa khiến anh thành những kẻ nô lệ bất đắc dĩ của cảm xúc. Liệu có phải những kẻ yêu nhau và từ bỏ, đều yếu hèn như chính anh lúc này?
Em! Người con gái anh đã yêu thật nhiều. Trước đây, bây giờ và cả sau này anh vẫn sẽ yêu em. Nhưng từ bây giờ và về sau, anh không còn được bên em nữa mà thôi.
“Từ bỏ tình yêu đó sẽ khiến trái tim này càng đau thêm…. Từ bỏ một thói quen đâu phải dễ dàng..