Những buổi trưa mùa hè man mác gió, cả làng quê lặng ngủ yên bình dưới bóng tre lao xao phe phẩy, hàng dừa mát rượi… chỉ có đám trẻ nhỏ là giả vờ lim dim ngủ ngoan trên chiếc võng đong đưa bên hiên nhà. Cho đến khi, từ xa xa văng vẳng vọng lại cái âm thanh leng keng,leng keng…, cùng với đó là tiếng rao dài “Kem đi… Ai kem không !!!…” của chú bán kem đang đến, những đôi mắt đang lim dim ấy lập tức bật dậy chạy ùa ra đường liền nhé.
Thôi nhé ! chả còn sợ mẹ hay ngoại la mắng nữa, chúng tôi chạy rầm rập ra ngõ, có khi không kịp xỏ dép như sợ chú bán kem đi mất. Tay cầm năm ba trăm đồng cũ mà ba mẹ cho đi học buổi sáng. Tụi trẻ con vây quanh chiếc xe đạp cà tàng cũ kĩ chở thùng đựng kem có gỗ bọc bên ngoài xỉn xỉn màu nhưng chỉ cần mở nắp ra thôi là sẽ thấy cả một…thế giới mát lạnh, ngọt ngào.
Đứa thì ráng rướn cổ lên nhìn vào trong thùng rồi nói: “Chú bán cho con kem sữa”, đứa chậm chân hơn thì cố luồn tay qua cổ những đứa bạn đang xúm xít quay lấy thùng kem đưa năm trăm đồng cho chú bán hàng: “Cháu, cháu một cây kem màu xanh nha chú!”…Cả một thế giới ấu thơ hồn nhiên, chan hòa khuấy động bầu không khí nắng gắt của buổi trưa mùa hạ!
Khi những tiếng leng keng, những tiếng rao thân thuộc rời xa dần con ngõ nhỏ, những đứa trẻ đã kịp ngồi yên, mỗi đứa một chỗ dưới rặng tre bên bờ suối nhỏ hay dưới gốc bàng xòe rộng tán. Tay cầm chặt que kem màu trắng sữa, màu xanh, màu nâu sô-cô-la như một báu vật, cả lũ chả dám cắn mà chỉ thỉnh thoảng mới dám mút mút cho lâu hết. Đứa nào cũng sợ mình ăn nhanh, hết trước đám bạn thì sau đó chỉ có nước đứng nhìn mà thèm thuồng rơi nước miếng.
Tuổi thơ trong tôi là vô vàn các câu chuyện “nhà tao có cái ghế mới”, “nhà cậu có con mèo sắp đẻ”… râm ran sôi nổi quanh những que kem tỏa hơi mát lạnh. Thỉnh thoảng, đứa mua kem sữa lại xin ăn thử của đứa mua kem sô-cô-la coi thủ có ngon không. Đứa nào vừa hào phóng cho bạn cắn thử một miếng nhỏ nhỏ thì nhất định cũng sẽ đòi xin lại một miếng khác cho công bằng.
Mỗi mùa hè về, tôi với bao đứa bạn khác cùng xóm làng, cùng lớp lại háo hức mong chờ chú bán kem có nước da đen sạm, gương mặt hiền lành cầm chiếc chuông nho nhỏ và rao vang: “Kem mút đi!… Ai mua kem mút đi!…”. Mùa hạ khi ấy, có nghĩa là được nghỉ học, được long nhong đội nắng, dầm mưa đi chơi. Và mùa hạ, có nghĩa là mùa kem ngọt ngào như ước mơ.
Lớn lên, đi học xa nhà, rồi ra trường đi làm, dư vị về mùa hè trong tâm trí chúng tôi cũng khác đi nhiều. Mùa hạ, khi này chỉ là mùa…nóng nhất trong bốn mùa, mùa mà hóa đơn tiền điện cao hơn, rồi mùa mà những bực dọc, nóng nảy diễn ra thường xuyên hơn.
Càng lớn lên, càng xa với tuổi thơ những que kem chúng tôi được thưởng thức cũng có khác đi, ngon hơn, lạ hơn. Tôi hay đi ăn kem cùng người yêu, cùng những người bạn mới, cùng đồng nghiệp. Mỗi lần như thế, trong ký ức tôi lại ngập tràn một không gian đầy nắng – đầy gió, thứ nắng oi ả nhưng trong trẻo của quê hương, với hình ảnh lũ trẻ tíu tít như bầy chim sẻ, ùa ra từ những lớp học đơn sơ, từ đằng sau những hàng dâm bụt nở hoa đỏ rực, chạy rầm rập tới chỗ chú bán kem có chiếc thùng kem cũ kỹ…