Sáng chủ nhật trời ngày đông, cơn gió hiu hiu-se lạnh lạnh tràn ngập bầu không khí tấp nập, hối hả của những ngày cuối năm. Tôi rong rũi trên những con đường quen, luồn lách qua những con hẻm nhỏ, chậm rãi và vô tư cho một ngày cuối tuần tẻ nhạt…
Tôi chọn cho mình một góc trên lầu cao gần cửa của một quán Trà Tiên Hưởng. Vì ở đây tôi muốn nhìn thấy được mọi thứ ở trong cái quán này xảy ra, thấy được dòng người tấp nập bên dưới vì cuộc sống mưu sinh và cũng thấy được những chú chim sâu ríu rít gọi nhau bên những hàng me đang đón nắng.
Cái mơ hồ trong ánh nắng tinh khôi thêm chút se lạnh ngày đông làm tâm trí tôi bay lơ lửng đi đâu đó mất rồi… tôi khẽ đưa tay chạm nhẹ vào cơn gió lạnh thoáng qua trước mắt nhưng lại bất chợt giật mình vì âm thanh ồn ào, náo nhiệt của một nhóm bạn vừa bước vào quán. Bực mình lắm vì tiếng ồn ào trong không gian tĩnh lặng nhưng rồi cũng chợt nhận ra cái ngày xưa của tôi, cái tình bạn trong tôi cũng từng như vậy.
“Đến tuổi trưởng thành, bạn sẽ nhận ra được một điều rằng “bạn bè xung quanh mình” giờ chỉ còn vài ba người và những điều trăn trở trong lòng không biết bày tỏ cùng ai”
Ngày nhỏ tôi cũng có những tình bạn tuyệt vời làm chứ, tình bạn bắt đầu từ lúc tôi biết rong chơi vào những trưa hè đầy nắng, lê la bên con suối nhỏ uốn quanh làng. Tôi có thằng bạn thân chơi mãi đến tận bây giờ mà cũng không biết chán, kể ra chắc cũng được mười mấy năm trời rồi đó. Ngày bé chúng tôi đã học cùng nhau rồi, từ năm học mẫu giáo đã là tri kỉ của nhau. Có điều đặc biệt là nó và tôi học chung lớp với nhau từ lúc học mẫu giáo cho đến lớp 12.
Con đường làng chúng tôi thường la cà mỗi chiều tan học, cùng nhau chọc ghẹo quấy phá mấy đứa khác, rồi còn bày trò ăn trộm trái cây nữa chứ… nhiều đến nỗi mà tôi không thể kể ra được hết. Lúc bé thì nó là thằng bạn quậy phá với tôi rồi đến lớn thì nó cũng là thằng bạn nhậu hiểu ý nhất của tôi.
Nhưng thời gian thì không bao giờ tha thứ cho bất cứ một ai, nó cứ trôi trong lặng lẽ. Học hết cấp ba thì con đường của của chúng tôi đã khác, nó thì phải dừng việc học lại để phụ giúp gia đình vì bố nó vừa mất, còn tôi phải đi xa quê để học thêm kiến thức. Những ngày gặp nhau, đi chơi cũng dần ít lại những tình bạn trong tôi và nó không hề thay đổi.
Người ta vẫn nói ‘biết đủ thường vui’ đúng không? Tôi chỉ cần tình bạn này thôi và tôi muốn giữ gìn nó mãi mãi…
Xa vùng đất thân thương, chào tình bạn tri kỉ tôi lên Sài Gòn với những nỗi buồn da diết, bắt đầu với cuộc sống mới ngẩn ngơ vì chưa quen biết. Bắt đầu với ngôi trường mới, con người mới, tình bạn mới mọi thứ dường như khá lạ lẫm. Tôi thầm nghĩ ở đây thì chỉ có tình bạn gọi là xã giao thôi chứ muốn tìm ra tri kỉ thì làm gì mà có. Chợt cười thầm rồi cũng cho qua mọi chuyện.
“Tình bạn – không có bất cứ ranh giới nào cả. Chúng ta có thể là kẻ thù, chúng ta có thể là nam, nữ, chúng ta có thể là kiểu người này, kiểu người kia, nhưng chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta có thể làm bạn. Tình yêu, bạn chỉ có thể yêu một người, nhưng trong tình bạn, bạn có thể yêu quý nhiều người hơn thế”
Từ khi nào không biết nữa tôi đã có được những người bạn thân thương đến như vậy, nó phá vỡ đi cái suy nghĩ lúc ban đầu trong tâm trí tôi. Chúng tôi tụ họp được một nhóm bạn ở mọi vùng trên đất nước, ngồi cạnh nhau, mà dường như chơi thì nhiều chứ học thì chả được bao nhiêu, trong lớp thì ồn ào khỏi phải nói rồi. Lúc đó cũng chưa thân lắm nhưng nhờ chuyến đi Long An về nhà thằng bạn trong nhóm chơi, từ đó lại trở nên thân thiết hơn, tình bạn và tình yêu cũng bắt nguồn trỗi dậy.
Nhóm thì cũng khá đông mà chỉ có bốn bạn nữ, mà ngoại hình thì khá là đối lập với nhau: Hai cô thì cao chót vót, còn hai cô thì nhỏ nhỏ xinh xinh. Cô thì thường xuyên hay bệnh, cô thì hay giận hờn vu vơ, thẳng tính thì một cô, còn một cô luôn dịu hiền. Mọi người mỗi vẽ cũng khá đáng yêu… Con trai thì mỗi thằng mỗi điểm khác nhau, khác nhau đến mức lạ lùng.
- Thằng thì nói tiếng Quảng Nam nghe được cũng rất khó.
- Thằng thì chém gió vô biên không tìm ra được đối thủ.
- Thằng thì con nít hay thích khoe mẽ cũng rất hay giận hờn.
- Thằng thì lùn nhưng mồm còn hay lảm nhảm, nói sảng vô biên triền miên muôn thuở.
- Thằng thì hay sản nhưng được cái đẹp trai. Thường gọi là 3D vì mẹ hay làm trò.
- Thằng thì hát rất hay nhưng cũng còn hơi lúa.
- Thằng thì nhỏ con nhưng mồm nó cũng không có nhỏ.
Nhớ không lầm là thời điểm mà nhóm tôi thường xuyên ăn chơi, hát hò… nhiều nhất là ở năm thứ hai. – Sinh viên mà rảnh rỗi lắm chứ có làm cái gì đâu. Sau mỗi giờ học không có gì gọi là căng thẳng thì chúng tôi lại tụ tập để đi chơi. Những quán ở bờ sông là nơi để tụ tập để đánh bài. – Đánh bài để giải trí thôi chứ không có hơn thua gì ở đây cả đâu.
Nói về đồ án ăn nhậu thì hầu như đứa nào cũng biết, từ gái tới trai toàn là “thánh”. Nói ra chắc cũng chả ai tin, chứ chúng tôi đã có lúc nhậu cả tuần mà không biết mệt. Cái phòng trọ mà thằng bạn tôi thuê được lúc đó nó gần giống với mấy quán bar lun rồi đó. Ngày nào cũng tấp nập người ra vào, cười cười nói nói mà toàn là tiếng của nhóm tôi. – Sinh viên mà rảnh rỗi lắm, mỗi lần đi hát là năm bảy tiếng mới chịu nghĩ mà thực chất là một đứa hát mà ba đứa ngủ.
Sau một thời gian suy nghĩ thì chúng nó, một vài đứa cũng đã quyết định về chung một nhà và còn tôi thì không. Cảm giác thân thiết đến quá mức hay vì chuyện gì đó mà chúng nó cũng đã cãi nhau, cũng đã giận hờn vì nhau nhiều lần lắm… – Cái chuyện cãi nhau tôi cũng không hiểu rõ cho lắm.
Năm tháng gần gũi thân thiết nhau như vậy làm cái tình cảm vượt mức tình bạn cũng hiện ra. “Trớ trêu thay là thằng lùn nhất nhóm lại dũng cảm cua nhỏ cao nhất nhóm mới đâu đầu” Chuyện tình này vừa buồn cười nhưng cũng vừa tội nghiệp. Buồn cười là chuyện tình của đôi đũa lệch thì thấy nó không xứng lắm nhưng tội nghiệp là cây si của cậu này lớn quá rồi, lớn đến mức gốc của nó cũng bằng cây cổ thụ vài trăm năm tuổi ấy chứ. – Nhưng tình yêu ai mà nói được gì, lý trí có bao giờ hiểu được con tim đau. Trải qua nhiều năm tháng theo đuổi vẫn chưa gặt hái được thành công nhưng tôi vẫn mong họ thành đôi lắm – Lời nói thật lòng xin gửi đến đôi bạn của tôi…
Nói chuyện người ta thì hay lắm nhưng chuyện tình tôi cũng có kém gì đâu. Mọi thứ diễn ra bây giờ nghĩ lại thì chắc nó là do định mệnh. Định mệnh cũng đưa tôi đến với người ấy, cũng gần gũi với người ấy qua bao năm tháng nhưng rồi đẩy ra thật xa khi định mệnh muốn như vậy. Cảm ơn ông trời đã cho tôi cái duyên được gặp người ấy nhưng chưa đủ nợ để ở gần bên nhau. – Mong rằng chúng ta sẽ có ngày tái hợp nhé.
“Tình bạn sẽ xua tan đi mọi buồn phiền sâu trong tâm hồn chúng ta. Ta khóc, họ sẽ không cười ta. Ta gục ngã, họ sẽ mỉm cười hỗ trợ ta đứng dậy. Ta cô đơn, họ sẽ bồi đắp khoảng trống ấy trong tâm hồn ta. Mọi phiền não, mọi lời khó nói của bạn, họ đều cảm nhận được, kể cả lớp mặt nạ giả tạo bên ngoài, chỉ cần chúng ta có chung một tâm hồn.”
Giờ đây chúng tôi mỗi đứa một nơi, không còn được như trước nữa rồi. Ra trường mỗi đứa đều cố định hướng riêng về bản thân, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều thì phải. – ‘Ai Rồi Cũng Khác’ là tựa một cuốn sách mà tác giả của nó là người tôi rất thích và câu nói này ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. “Trưởng thành là cột mốc đánh dấu sự lột xác ngoạn mục về cá tính, khiến bạn thấy mình không còn hợp với những quy luật cũ, dần dần sàng lọc và loại bỏ bớt bạn bè.
Tôi thấy nhớ lắm những buổi ồn ào trong lớp bị cô nhắc nhở, nhớ lắm những buổi tụ họp cả nhóm để ăn chơi, nhớ lắm những lúc thi lại vì điểm kém tuy ngồi xa nhau những ánh mắt vẫn hướng về nhau, nhớ lắm những buổi chiều bên quán bia sệt nhâm nhi tám chuyện đời, nhớ lắm quán coffee mà chúng ta hay trú nắng vui chơi đánh bài ở đó, nhớ lắm những lúc la cà trong siêu thị với cây kem mát lạnh trên tay, nhớ lắm những nụ cười giòn tan trong rạp chiếu phim khi ấy, nhớ lắm những lúc cả nhóm đi chơi xa nào về miền Tây, Vũng Tàu, Nha Trang… và nhớ lắm những lúc chơi game cùng nhau tỏa sáng… giờ còn đâu nữa.
Bây giờ muốn gặp lại cũng khó lắm vì mỗi đứa đã ở một phương, đứa thì về quê bước tiếp tháng ngày của cuộc sống, đứa thì phải hối hả theo nhịp sống mưu sinh của xã hội ở đất Sài Gòn, đứa thì phải xa gia đình, xa quê hương để làm việc trên vùng đất mới, đứa thì phải xả thân mình cho đất nước vì cuộc sống của non sông.
Tôi nhớ mọi người lắm !!!
Bao giờ mới có thể gặp lại nhau ???