Ba ơi, con buồn lắm. Cả thế giới ngoài kia bắt nạt con. Nhiều chuyện làm con muốn gục ngã quá, mà thậm chí bây giờ con cũng không được khóc, con sợ con khóc rồi cũng chỉ bị chê cười là yếu đuối, chứ cũng không có ai thèm quan tâm cảm giác con như thế nào nữa. Con thậm chí lại sợ khi nói chuyện với người thân vì con sợ trong một phút con không kìm được lòng, con sẽ khóc nấc lên như hồi còn nhỏ, đòi mẹ tới chở con về.
Mọi chuyện đổ vỡ, chính bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Cứ như thể bao nhiêu đau đớn và ngã gục đùng một phát rủ nhau đổ ập lên vai tôi vậy. Suy sụp và chán nản vô cùng, giống như kiểu, tất cả cánh cổng đều đóng sập ngay trước mắt, và mọi con đường chỉ dẫn đến đích là ngõ cụt. Khi còn bé tôi đâu biết gì về cuộc sống thiếu bóng hình Ba nó khổ như thế nào. Chỉ biết rong rủi theo cơn gió thân thương cùng lũ trẻ nơi xóm làng quên ngày tháng..
Không biết ngày xưa cái từ mà tôi cất tiếng nói đầu đời là gì nữa nhưng tôi nghĩ chắc rằng từ đó không phải là “Ba” vì có Ba đâu mà biết để mà gọi.
Lớn lên được tí xíu đứa trẻ nào cũng biết ê.. a.. vài câu ba chữ, vài câu thơ mà được người lớn dạy bảo.
“Công Cha như nước Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Tôi thì cũng biết đọc theo thôi chứ có hiểu ý nghĩa nó là gì đâu vì tôi ngày xưa ngu ngơ lắm chứ có được như con nít bây giờ đâu.
Tới tuổi đi học, tôi đã được cô giáo dạy đánh vần từ “Ba”. Mà tôi chỉ biết Ba là sự kết hợp chữ “b” với chữ “a” thôi chứ cũng chẳng biết Ba là từ chỉ người sinh ra mình nữa vì có đâu mà biết.
Chỉ khi cô giáo dạy cho tôi biết về “Ba” là gì ? thì lúc đó tôi mới chợt để ý là hình như tôi chưa từng được “Ba” đưa đón đi học từng ngày, chưa từng được chiều chuộng nâng niu như những đứa trẻ khác. Chưa được chạy sà vòng lòng “Ba” mỗi khi bị Mẹ đánh.
Tôi còn nhớ rất rõ là đã hỏi mẹ rằng ” Mẹ ơi… Ba con đâu”. Câu hỏi thì được đặt ra những câu trả lời thì chưa hề nhận được, còn nếu nhận được thì cũng chỉ những câu nói vu vơ của mẹ cho qua chuyện.
Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ còn bé thì cũng chẳng biết quan tâm gì nhiều cho lắm, vài ba bữa thì tôi quên mất tiêu hết rồi vì có biết buồn là gì đâu. Nhưng có mỗi thắc mắc là không được mẹ trả lời vì câu hỏi của tôi đơn giản lắm mà – còn bé nên thường nghĩ như vậy.
Nhưng… đến bây giờ nghĩ lại là hình như trong sâu thẳm ánh mắt mẹ rất buồn mỗi khi tôi nhắc đến ba thì phải. Mẹ muốn khóc nhưng không muốn tôi nhìn thấy nên thường là chỉ nói vu vơ rồi quay lưng đi thật nhanh trong sự ngơ ngác, cặp mắt tròn xoe của tôi thôi.
Rồi mọi chuyện cũng theo quỹ đạo tự nhiên của nó, tuy tôi không có “Ba” nhưng bù lại tôi được sống chung với ông Bà Ngoại, sống trong tình yêu thương trọn vẹn của những Cô, Cậu, Dì… Hầu như tất cả tình thương đều dành cho tôi nhiều hơn những đứa cháu còn lại. Đôi lúc tôi nghĩ tụi nó cũng ganh tỵ với tôi nhưng không nói ra thôi.
Ông Ngoại – Người đã từng thay “Ba” chăm sóc tôi ngày bé.
Ngày bé tôi đi học ở ngôi trường làng cũng không xa nhà cho lắm. Những cái tội ngủ nướng làm tôi không tài nào mà tới lớp đúng giờ được, nên ngày nào Ông Ngoại cũng lấy xe đạp chở tôi đi học. Còn nhớ lắm chiếc xe đạp cũ kỹ của Ông đã đưa tôi đi học mỗi sớm mai thức giấc. Lũ chim sâu ríu rít chen nhau cùng với hoa đua nở mỗi sớm mai dường như chúng cũng đang ganh tỵ với tôi vì tôi có Ông Ngoại tuyệt vời đến như vậy.
Ông cũng lớn tuổi nhưng còn khỏe lắm, có thể chở tôi đi bất cứ nơi đâu tôi thích, vượt qua những dốc đá cao tít, cõng tôi lội qua con suối lớn vì những ngày trời mưa ngập lụt. Hay những ngày tôi lê la cùng lũ bạn đi học về trễ thì Ông đã chạy vội ra đầu đường tìm kiếm tôi khắp mọi nơi rồi. – Ông tôi là thế đấy.
Lúc nhỏ tôi cũng khá lì hay bị mẹ đuổi đánh, những lúc đó người mà giúp tôi thoát khỏi những trận đòn của mẹ chính là Bà Ngoại.
Ngoại tôi hiền lắm, Bà luôn là người dạy tôi biết điều hay lẽ phải của cuộc sống này. Bà là người dạy tôi biết đọc, biết viết, biết ê.. a.. hai bốn chữ cái để tôi tự tin bước vào đời, vào trường với lớp.
Tôi thích ăn những món ăn do bà nấu, nhớ lắm chén nước mắm chiên cùng với nồi cơm cháy nóng hổi mỗi sớm thức dậy. Đạm bạc mà ngon lắm Bà Ngoại ơi ! con ăn quài mà không thấy ngán.
Nhớ lắm những trưa hè ngày ấy, con theo Bà gieo những hạt bắp tinh khôi để chờ ngày thu hoạch. Con nít mà thấy người lớn làm gì thì học đòi làm theo thôi chứ nhanh chán lắm. Gieo được vài đôi ba hạt là con thấy mệt rồi Ngoại ơi. Ngoại nhìn tôi với ánh mắt hiền từ rồi mắng tôi theo kiểu thương mà không nói.
Những món quà vặt mà ngày nhỏ tôi thường ăn đều được Ngoại mua cho tôi. Những ngày tôi chờ Ngoại đi chợ về để được ăn quà do Bà mua thật vui sướng làm sao ấy. Nó ít thôi chỉ vài ba miếng bánh, vài thanh kẹo ngọt nhưng đong đầy tình cảm yêu thương. – Bà ơi… con nít là thế đấy…
Con là thằng con nít kháu khỉnh nhưng cũng ngoan lắm đúng không Mẹ. Tuy cũng hơi phá phách tí xíu nhưng chưa hề làm cho Mẹ buồn đúng không?
Con với Mẹ thật sự là cũng ít gần gũi với nhau vì con biết rằng Mẹ đảm đang cả hai nhiệm vụ là vừa làm Mẹ và làm “Ba”, cái trọng trách nặng hơn người thường gấp hai lần đúng không Mẹ. Mẹ vừa là thiên thần trong truyện tranh mỗi khi con đau ốm vừa là siêu nhân bảo vệ con khỏi hiểm nguy hằng ngày quanh con. Nhớ lắm lúc mà còn hay rong chơi với lũ trẻ trong xóm lỡ mà có bị té Mẹ là người xuất hiện bên con la mắng rồi âu yếm con vào lòng. Nhưng lúc đó con còn nhỏ quá để hiểu được Mẹ, con chỉ nghĩ như vậy thì quê với lũ bạn, con trai gì mà yếu mềm quá. Còn bây giờ muốn như vậy cũng có được đâu Mẹ nhỉ…
Thời gian cũng trôi qua tôi cũng dần lớn lên theo năm tháng, mọi biến cố của cuộc sống đều xảy ra với những người bình thường như tôi. Ngày mà Mẹ tôi có gia đình mới dường như ngày đó đối với tôi là ngày tận thế. Tôi đã khóc mà hình như khóc muốn hết cả nước mắt luôn thì phải. Ngày đó thấy tức giận Mẹ lắm, tại sao bỏ con mà đi hả Mẹ, không còn thương con nữa hả. Rồi tới hận luôn người mà đã cướp mất đi Mẹ tôi. Tôi thầm nghĩ trong thâm tâm tại sao người lớn lại ác như vậy tôi đã không có “Ba”, không có gia đình rồi mà còn giành luôn Mẹ của tôi là sao ? Bây giờ bế tắc đang lẫn vào mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi làm tôi như chết lặng. Chỉ còn cách nén cơn đau này vào sâu thẳm tâm trí mà thôi để quên đi mọi chuyện đã qua. – Con nít chỉ có nghĩ được như vậy thôi chứ nó thì không thể nhìn xa trông rộng được.
Tôi cũng lớn lên theo năm tháng, giờ đây tôi mới nhận ra rằng Mẹ làm như vậy là đúng chỉ có thằng con nít như tôi thì bây giờ mới hiểu. Vì Mẹ cũng như bao người phụ nữ khác cũng cần nơi nương tựa mỗi khi yếu lòng, cần người quan tâm chăm sóc khi bệnh ốm…
Lúc nhỏ thì chưa biết gì nên cũng không thấy tủi thân vì mình không có “Ba”. Đôi lúc cũng có suy nghĩ nhưng đó chỉ là cái vu vơ của đứa con nít thôi chứ có biết “Ba” là gì đâu mà nghĩ. Hình dáng ra làm sao, khuôn mặt tròn hay méo thì chưa hề biết. Chỉ biết là tôi có điểm giống “Ba” là cái nốt rồi ở dưới cằm mà thôi. Cái nốt ruồi nó nằm trên mặt tôi giống hệt với vị trí mà “Ba” tôi cũng có.
Đối với mọi người thì “Ba” luôn là vĩ đại nhưng đối với tôi “Ba” là một người tồi tệ nhất tôi từng biết.
Vì sao “Ba” bỏ Mẹ con tôi mà đi là câu hỏi mà tôi luôn để trong tâm trí, luôn muốn được gặp “Ba” để hỏi cho ra lẽ. Tôi muốn nói chuyện với “Ba” bằng tư cách của hai thằng đàn ông chứ không phải giữa ”Ba” và con đau. Chỉ cần biết là tôi sinh ra là nỗi nhục của “Ba” hay vì tôi quá xấu xí mà “Ba” lại bỏ tôi như vậy ?
Ngày xưa con cũng muốn tìm “Ba” lắm “Ba” biết không, nhưng bây giờ hình như tư tưởng đó không còn nữa. Nếu ai không hiểu sẽ nghĩ con là thằng bất hiếu nhưng vì “Ba” mà con mới trở nên như vậy, do tại “Ba” cũng là người bất nhân mà.
Mọi chuyện bây giờ tôi quan tâm tới là Ông Bà ngoại với Mẹ tôi là đủ rồi. Ngoại tôi bây giờ đã già đi nhiều rồi, nếp nhăn đã hiện rõ lên gương mặt hiền dịu của Ngoại. Nhưng tình thương của Ngoại dành cho tôi thì không hề phai mờ theo năm tháng.
Mẹ tôi tóc xanh nhuộm bạc tháng ngày, mắt Mẹ đã mờ hơn trước nhiều rồi vì Mẹ phải hàng ngày bầu bạn với từng đường kim, cuộn chỉ. Ngồi hàng giờ bên chiếc máy may để tạo ra những bộ đồ đẹp nhất. Phải chắc chiêu từng đồng nuôi tôi khôn lớn như ngày hôm nay. Đối với tôi Mẹ là người “thợ may” vĩ đại nhất trong cuộc đời này.
Đối với tôi hạnh phúc bây giờ là còn có Mẹ, Có Ông Bà ngoại bên cạnh tôi mỗi khi tôi yếu lòng. Mỗi khi bận rộn, áp lực với bề bộn công việc còn có nơi mà tôi dựa vào, có người để tôi yêu thương vô bờ bến.
Con sẽ nhớ và con sẽ hứa, hứa thật nhiều với Ông Bà ngoại là con sẽ sống thật tốt để mọi người không phiền lòng về con. Con sẽ không giống “Ba” mà trở thành người tồi tệ như “Ba” đâu Mẹ à. Con sẽ không bao giờ làm người con yêu phải đau buồn, phải thất vọng về con đâu… – Con hứa mà…
“Ba” ơi… xin “Ba” đừng xuất hiện trong cuộc đời của con nữa nhé…