Rồi ngày nào đó chúng ta cũng sẽ ổn cả thôi, ổn với cái thời gian hiện tại nhưng lại bức rứt với thời thanh xuân sai thời điểm.
Thanh xuân của người con gái quá đẹp quá ngắn ngủi để rồi trở thành cuộc chạy đua mệt mỏi. Đua với nhan sắc của tuổi mộng mơ, hào nhoáng với danh vọng tức thời tuổi trẻ. Rồi có ai chắc rằng cái đích đến có được viên mãn hay không?
Còn thanh xuân của cậu con trai thật mệt nhoài thấy mà tội nghiệp. Thời điểm rung động vì một cô gái cũng là lúc thanh xuân vừa cập kề chớm nở. Nhưng có ai hiểu rằng nó là khoảng thời gian sai thời điểm. Bởi thanh xuân của một cậu con trai chẳng có gì ngoài sức trẻ, trong tay cậu chẳng có gì ngoài một ít kiến thức be bé vừa được học.
Trong cuộc sống việc gặp gỡ để rồi yêu đương ai đó là chuyện bình thường của duyên phận. Khi gặp đúng người mình thương, muốn chăm lo cuộc sống cho họ cả cuộc đời này nhưng mà ở sau đôi vai mình chẳng có thứ gì cả ngoài tuổi trẻ thì chẳng có gì để đảm bảo cho cô gái mà mình thương, đến lúc mà có thể vững vàng nghĩ tới chuyện xa vời hơn thì cũng là lúc người con gái ấy đã vội rời xa mất rồi. Cho dù chúng ta có cố gắng đến mấy, chạy thật nhanh hết cả sức cũng chẳng bao giờ thắng được thanh xuân.
Đừng có nghĩ là cậu con trai không muốn chăm sóc cho người mình thương, cũng không phải là họ vô tâm đến mức nhạt nhẽo để người thương bơ vơ một mình, mà chỉ tại người ta bận phải lo bôn ba cho cuộc sống này, tạo dựng được cái sự nghiệp vững chắc rồi mới có thể lo cho người mình thương. Trớ trêu một chuyện là vô tình trong khoảng thời gian thanh xuân của người con gái lại cần có người chở che, tâm sự, san sẻ mọi buồn vui mệt mỏi. Rồi đâm ra nghĩ quẩn, nghĩ cậu con trai quá ư là khô cứng, chẳng biết quan tâm người mình thương. Đem người này, người nọ so sánh nhiều cách vô tội vạ làm cho tình cảm vơi dần theo dòng suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian đối lập đó thì người con gái luôn cần tình cảm từ người mình thương, còn cậu con trai phải lo toan đủ mọi việc không còn thời gian chăm sóc nhau như lúc mới yêu. Kiểu như người này muốn nhưng phải đủ đã mới thực hiện được còn chúng ta muốn là ngay bây giờ, ngay lúc này… Vô tình cái cảm xúc tức thời khiến cho tình cảm ta gặp trục trặc. Rồi cũng vô tình ở đâu đó xuất hiện một người dưng lạ lẫm mang một thần thái mới mẻ, hay đơn giản chỉ là dòng tin nhắn làm quen quan tâm bé tẹo thôi cũng làm rung động đi trái tim đang buồn bã vì cần có người chở che.
“Vô tình này dẫn đến vô tình kia làm cho ta vô tình lẫn nhau”
Nhưng có khi nào ta chợt dừng lại ngồi một góc nào đó chiêm nghiệm lại cuộc đời chút xíu đi. Đã có người ta cũng đã từng coi là tất cả cơ mà, có người từng vì ta trải qua bao thăng trầm cuộc sống mà lẽ nào giờ đây chỉ một phút yếu lòng ta lại đánh đổi đi người đang âm thầm cố gắng, bỏ quên luôn cái thanh xuân đẹp đẽ của họ là vì ai.
“Thời gian sẽ minh chứng tất cả,
và cũng có thể ngoảnh đi bỏ mặt chúng ta”
Có một sự thật mà ai cũng nghĩ là mọi chuyện sẽ để cho thời gian trả lời, nhưng thật chất chỉ có người điên mới tin vậy thôi. Vì thời gian nó có biết nói đâu mà trả lời. Cho nên cứ sống đúng theo thực tại của ngày hôm nay đừng có đợi thời gian nữa lãng phí lắm. Nếu hôm nay có yếu đuối, nếu có mong manh, nếu có đổ vỡ, hãy gom lại hết ném thẳng vào ngày hôm nay… Khi ấy, mọi thứ từ quá khứ, đều trở nên mờ nhạt, chạy chầm chậm rời xa ta như một cuốn phim chiếu chậm, hệt như một điệu slow-motion mà chúng ta buộc phải thưởng thức dù mình chẳng mấy thiết tha.
Khi mà con người ta chạm đáy nỗi đau thì cũng là lúc yếu mềm nhất. Chúng ta có thể rơi nước mắt khi vô tình đi ngang qua nơi đôi ta đã cùng hứa hẹn. Cũng đôi lúc ta nghĩ nếu mình giơ hai tay và đầu hàng cuộc đời bằng mảnh cờ màu trắng, chắc là chẳng còn ai cười chê ta nữa. Ta cũng sẽ không phải gánh lên vai những áp lực oằn mình, thứ tình cảm xót xa mà người đã vội bỏ ta đi mất rồi.
Hết hôm nay rồi sẽ đến ngày mai. Nên nhớ, hôm nay vẫn chưa phải là dấu chấm hết, vẫn chưa phải là tận cùng, vẫn chưa phải là những gì ghê gớm nhất. Cho nên, nếu có tranh thủ mà hờn giận, mà buồn phiền, mà dồn nén những cảm xúc tiêu cực, những nỗi đau chất chứa thì hãy làm tất thảy những điều ấy vào ngày hôm nay đi.
Chúng ta có thể thấy nhau, gặp gỡ nhau, yêu thương nhau, quan tâm nhau rồi lại xa rời nhau thì mình cũng nên nghĩ đơn giản một điều là: chúng ta đã hoàn thành xong vòng đời của duyên phận, mình đã sống đúng với lý lẽ sống trên đời. Bởi những thứ mình mong đợi có bao giờ được theo ý mình đâu.
“Chỉ hôm nay thôi, xin cho tôi được buồn chút thôi
Khi người yêu bỏ đi mất rồi
Khi nỗi nhớ ngập tràn bóng đêm hay trong lòng tôi.
Chỉ hôm nay thôi, cho nước mắt này được cứ rơi
Cho con tim này cứ rã rời
Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi”