Chiều thứ 7 nhá nhem, Sài gòn vội thu mình khi cơn giông vừa ập tới. Tôi và cô em gái rủ nhau đi ăn cháo lòng trong hẻm Nguyễn Thị Minh Khai.
Hai đứa nhìn bát cháo nóng hổi vừa thổi vừa ăn mà lòng hí hửng. Bỗng có một cánh tay xoè trước mặt mời mua vé số, ngước nhìn tôi thấy một người đàn ông chạc hơn 40 tuổi, tóc và người chú ướt nhẹp.
Tôi chẳng nghĩ được nhiều vội lấy tiền ra mua cho chú mấy tờ vé số, nhất quyết chỉ lấy một tờ và không nhận tiền thối, chú vẫn cố nhét vào tay tôi thêm hai tờ nữa:
- Chú cứ giữ bán cho người khác, con lấy một tờ thôi.
- Cô cứ cầm lấy đi cô ơi, cầm lấy đi cô.
Đôi tay chú ướt nhẹp giữ chặt hai tờ vé số dúi vào tay khiến tôi cảm động vô cùng. Tôi không thương hại chú, mà chỉ thấy biết ơn vì mình còn may mắn hơn rất nhiều người trong cuộc sống này.
Tôi hạnh phúc và thư thái thưởng thức bát cháo nóng hổi trong khi còn rất nhiều người ngoài kia còn loay hoanh trong cơn bão.
Thiết nghĩ cuộc đời sao còn khó khăn với nhiều người đến vậy, nhưng đó có lẽ vẫn chưa là điều ngọt ngào nhất trong buổi chiều hôm ấy, chú ngồi bàn kế bên trú mưa, có một chàng trai đi ăn một mình hỏi mời chú cùng ăn chung, họ nhìn nhau cười giản dị mặc cho cái bão bùng, mưa gió nào đó, tự nhiên khoảnh khắc đó Sài Gòn bình yên đến lạ thường trong con hẻm nhỏ..
Tôi chẳng biết chú, cũng chẳng biết anh và ngược lại, nhưng họ đều đã đến và dạy cho tôi những bài học về cuộc sống, về cách chúng ta phải trân quý tất cả những gì mình có và không có, và quan trọng đừng từ bỏ lòng tin vào những điều tốt đẹp. Như một người thầy đã nói với tôi:
“Khi ta làm điều xấu, nó sẽ ở lại với ta, chỉ có điều tốt là quay trở lại.”