Tình Trai – Xuân Diệu

Tôi nhớ Rimbaud với Verlaine, Hai chàng thi sĩ choáng hơi men, Say thơ xa lạ, mê tình bạn, Khinh rẻ khuôn mòn, bỏ lối quên. Những bước song song xéo dặm trường Đôi hồn tươi đậm ngát hoa hương, Họ đi, tay yếu trong tay mạnh, Nghe hát ân tình giữa gió sương. Kể chi chuyện trước với ngày sau; Quên gió môi son với áo màu; Thây kệ thiên đường và địa ngục! Không hề mặc cả, họ yêu nhau.                …

Read More

Phải Nói – Xuân Diệu

“Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ? “Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều. “Anh biết rồi, em đã nói em yêu; “Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?”. – Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ. Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng; Không tỏ hay, yêu mến cũng là không, Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch. Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích, Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài. Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai,…

Read More

Xa Cách – Xuân Diệu

Tặng Đỗ Đức Thu Có một bận em ngồi xa anh quá, Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn. Em xích gần thêm một chút: anh hờn. Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa. Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã Đến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”. Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay. Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm. Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm! Ôi trời xa, vừng trán của người yêu! Ta thấy gì đâu sau sắc…

Read More

Yêu – Xuân Diệu

Yêu, là chết ở trong lòng một ít, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu? Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu: Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết. Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! – Yêu, là chết ở trong lòng một ít. Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt, Những người si theo dõi dấu chân yêu; Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. Và…

Read More

Lạc Quan – Xuân Diệu

Vườn cười bằng bướm, hót bằng chim; Dưới nhánh, không còn một chút đêm: Những tiếng tung hô bằng ánh sáng Ca đời hưng phục trẻ trung thêm. Gió qua, như một khách thừa lương, Lay nắng trên mình lá loáng sương. Hoa cúc dường như thôi ẩn dật, Hoa hồng có vẻ bận soi gương. Vàng tươi, thược dược cánh hơi xòa; Ửng dạng, phù dung nghiêng mặt hoa; Nhánh vút làm cho lan chớm ngợp; Lòng trinh giữ lại nửa bông trà. Hình eo, dáng lả, sắc xinh xinh Phơi…

Read More

Gặp Gỡ I – Xuân Diệu

Tặng Phạm Văn Hạnh Lòng cũng quay theo trục bánh xe Chở người yểu điệu áo sầu che Hôm nay, chắc ngựa dừng sau trúc, Bên nọ chân trời chuyển gió se. Tôi dạo tìm thơ, gặp biệt ly: Người đi, tôi tưởng bỏ tôi đi. Sau bờ non thẳm, là chi nữa? – Không biết vu vơ có nghĩa gì. Có lẽ người hoa nay đã tươi, Nghe chiều âu yếm lấn vô người, Tình cờ ngoảnh gặp phương tôi đứng, Mắt vắng đâu xa, miệng gởi cười.  …

Read More

Huyền Diệu – Xuân Diệu

Les parfums, les couleurs et les sons se répondent. Này lắng nghe em khúc nhạc thơm Say người như rượu tối tân hôn; Như hương thấm tận qua xương tủy, Âm điệu, thần tiên, thấm tận hồn. Hãy tự buông cho khúc nhạc hường Dẫn vào thế giới của Du Dương Ngừng hơi thở lại, xem trong ấy Hiển hiện hoa và phảng phất hương… Hãy nghe lẫn lộn ghé bên tai Giọng suối, lời chim, tiếng khóc người; Hãy uống thơ tan trong khúc nhạc Ngọt ngào kêu gọi…

Read More

Trăng – Xuân Diệu

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ… Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá, Và làm sai lỡ nhịp trăng đang. Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh, Cho gió du dương điệu múa cành; Cho gió đượm buồn, thôi náo động Linh hồn yểu điệu của đêm thanh. Chúng tôi lặng lẽ bước trong…

Read More

Vì Sao – Xuân Diệu

Tặng Đoàn Phú Tứ Bữa trước giêng hai dưới nắng đào, Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?” Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thỏa khát khao. – Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên, Tôi đã đày thân giữa xứ phiền, Không thể vô tình qua trước cửa, Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? – Ai đem phân chất một mùi hương Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương, Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc Như thuyền ngư phủ lạc trong sương Làm sao…

Read More