Chào mừng bạn đến với Nhật Ký Con Nít, nơi chúng ta cùng khám phá những điều thú vị làm cho cuộc sống thêm phần phong phú và ý nghĩa. Hôm nay, chuyên gia mẹo vặt cuộc sống của bạn sẽ đưa chúng ta vào một hành trình đặc biệt, không phải là mẹo bếp núc hay mẹo sắp xếp nhà cửa, mà là một “mẹo” để hiểu và thưởng thức một vẻ đẹp tinh tế trong văn học Việt Nam: Phong Cách Sáng Tác Của Nguyễn Tuân. Bạn có bao giờ đọc một câu văn mà thấy nó như một bức tranh vẽ bằng ngôn từ, hay như một bản nhạc xao xuyến tâm hồn không? Đó chính là thế giới của Nguyễn Tuân đấy! Việc tìm hiểu một phong cách viết độc đáo cũng thú vị như việc tìm hiểu [nguyên nhân khởi nghĩa bà triệu] vậy, mỗi yếu tố đều có vai trò riêng tạo nên bức tranh toàn cảnh hấp dẫn.
Nguyễn Tuân không chỉ là một nhà văn; ông là một nghệ sĩ của ngôn từ, một người đi tìm cái đẹp đến tận cùng, một người mà mỗi dòng chữ viết ra đều thấm đẫm “chất tôi” rất riêng. Phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân độc đáo đến mức, chỉ cần đọc vài câu văn, người ta đã có thể nhận ra ngay đó là Nguyễn Tuân, không lẫn vào ai khác được. Vậy điều gì đã tạo nên một phong cách “không đụng hàng” đến thế? Chúng ta hãy cùng nhau “giải mã” nhé!
Nguyễn Tuân là ai và vì sao phong cách của ông lại đặc biệt?
Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn của văn học Việt Nam hiện đại, nổi bật với phong cách nghệ thuật độc đáo, tài hoa, uyên bác và sự theo đuổi cái đẹp đến tuyệt cùng.
Nguyễn Tuân (1910-1987) là một trong những đỉnh cao của văn xuôi Việt Nam. Ông không viết nhiều về những câu chuyện giản dị đời thường hay phản ánh xã hội một cách trực diện như nhiều nhà văn khác. Thế giới của Nguyễn Tuân là thế giới của cái đẹp, của những thú chơi tao nhã, của những cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ và nên thơ, của những con người phi thường và độc đáo. Điều làm cho phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân trở nên đặc biệt chính là sự kết hợp giữa tri thức uyên bác, tâm hồn nghệ sĩ phóng khoáng và một “cái tôi” cá nhân mãnh liệt, không chịu gò bó.
Chất “nghệ sĩ” và “tài hoa” trong con người Nguyễn Tuân
Nguyễn Tuân sống và viết với tâm hồn của một người nghệ sĩ, luôn nhìn cuộc đời qua lăng kính của cái đẹp, thể hiện sự tài hoa trong cách cảm nhận và diễn đạt.
Khi nói về Nguyễn Tuân, không thể không nhắc đến hai chữ “tài hoa”. Ông tài hoa từ cách sống đến cách viết. Đối với ông, cuộc đời cũng là một tác phẩm nghệ thuật, và mỗi con người, mỗi sự vật đều có thể trở thành nguồn cảm hứng cho cái đẹp. Ông không chỉ viết về cái đẹp hiển nhiên, mà còn tìm thấy cái đẹp ngay cả trong những điều tưởng chừng bình thường hay đã cũ kỹ. Chất “nghệ sĩ” ấy thể hiện qua sự nhạy bén đặc biệt với cuộc sống, khả năng rung động mạnh mẽ trước mọi vẻ đẹp, dù là thiên nhiên, con người hay văn hóa. Ông không chỉ quan sát, mà còn cảm nhận, hòa mình vào đối tượng để thấu hiểu và tái tạo nó bằng ngôn từ.
Phong thái tài hoa này còn thể hiện ở sự uyên bác của ông trên nhiều lĩnh vực. Nguyễn Tuân không chỉ giỏi văn chương, ông còn am hiểu sâu sắc về lịch sử, địa lý, văn hóa, mỹ thuật, âm nhạc, và cả những môn nghệ thuật truyền thống hay thú chơi tao nhã như trà đạo, thư pháp, chơi đèn kéo quân… Tất cả những kiến thức phong phú ấy được ông đưa vào trang viết một cách tự nhiên và tinh tế, làm cho văn của ông không chỉ hay mà còn chứa đựng một hàm lượng thông tin và văn hóa rất lớn. Đọc Nguyễn Tuân, ta không chỉ đọc một câu chuyện hay một bài tùy bút, mà còn được mở mang tầm mắt về nhiều khía cạnh của cuộc sống và văn hóa Việt Nam.
Cái “tôi” cá nhân ngạo nghễ và độc đáo
Cái “tôi” cá nhân mạnh mẽ, ngạo nghễ và đầy kiêu hãnh là một nét đặc trưng không thể thiếu làm nên phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân.
Nguyễn Tuân không ngại thể hiện cái “tôi” của mình trong văn chương. Đó là cái tôi của một người quý trọng tự do, không thích sự ràng buộc, luôn theo đuổi lý tưởng và cái đẹp riêng. Cái “tôi” ấy đôi khi có vẻ ngạo nghễ, kiêu bạc, thậm chí là lập dị trong mắt nhiều người, nhưng đó chính là điều làm nên sự khác biệt của ông. Ông viết về những gì mình yêu, mình ghét, mình trân trọng với một giọng điệu đầy chủ quan và cảm xúc, không che giấu. Sự hiện diện rõ nét của tác giả trong tác phẩm là một trong những điểm nhấn quan trọng của phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân. Ông không giấu mình sau câu chuyện, mà bước ra phía trước, chia sẻ trực tiếp cảm xúc, suy nghĩ, và đánh giá của mình với độc giả. Điều này tạo nên một cảm giác gần gũi, như thể ta đang được trò chuyện trực tiếp với một người kể chuyện đầy thú vị và cá tính.
Chủ nghĩa xê dịch ảnh hưởng thế nào đến phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân?
Chủ nghĩa xê dịch là một triết lý sống và sáng tác quan trọng, thúc đẩy Nguyễn Tuân đi nhiều nơi để tìm kiếm cái đẹp và trải nghiệm cuộc sống, từ đó làm phong phú thêm phong cách viết của ông.
Nguyễn Tuân là một người theo “chủ nghĩa xê dịch” theo cách hiểu của ông. Đó không đơn thuần là đi du lịch cho biết đó biết đây, mà là một nhu cầu mãnh liệt được di chuyển, được khám phá những miền đất mới, những con người mới, để tìm kiếm cảm hứng và làm đầy thêm vốn sống của mình. Đối với ông, “xê dịch” là cách để thoát ly khỏi cuộc sống tù túng, tẻ nhạt, là con đường đi tìm cái đẹp còn sót lại hoặc những vẻ đẹp mới mẻ trên khắp nẻo đường đất nước.
Những chuyến đi đã mang lại cho Nguyễn Tuân nguồn tư liệu sống động và phong phú để sáng tác. Ông đã viết rất nhiều về những vùng đất mình đi qua, từ miền Tây Bắc hùng vĩ với sông Đà cuồn cuộn, đến miền Trung thơ mộng với sông Hương hiền hòa, hay những nét đặc trưng của Hà Nội, Huế, Sài Gòn… Mỗi nơi đi qua đều để lại dấu ấn sâu đậm trong trang viết của ông, không chỉ là cảnh vật mà còn là con người, văn hóa, lịch sử của vùng đất ấy.
Khám phá thiên nhiên và con người từ những chuyến đi
Những chuyến đi đã giúp Nguyễn Tuân trực tiếp trải nghiệm và cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên Việt Nam ở nhiều cung bậc khác nhau. Ông không miêu tả thiên nhiên một cách khách quan mà luôn thổi hồn mình vào đó, biến cảnh vật thành những sinh thể có tính cách, có tâm hồn. Sông Đà dưới ngòi bút của ông không chỉ là một dòng sông mà là một “nhân vật” dữ dội, “hung bạo” ở thượng nguồn và “trữ tình”, “mỹ lệ” ở hạ nguồn.
Bên cạnh thiên nhiên, những chuyến đi còn cho Nguyễn Tuân cơ hội tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau, đặc biệt là những con người tài năng, độc đáo, phi thường trong công việc và cuộc sống. Ông tìm thấy ở họ cái đẹp của sức mạnh, sự khéo léo, tinh thần vượt khó, mà tiêu biểu là hình tượng người lái đò sông Đà. Chủ nghĩa xê dịch không chỉ là động lực để ông đi, mà còn là lăng kính để ông nhìn nhận và phát hiện cái đẹp ở khắp mọi nơi.
Ngôn ngữ trong văn Nguyễn Tuân – một thế giới riêng?
Ngôn ngữ là yếu tố làm nên sự độc đáo và quyến rũ bậc nhất trong phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân; nó không chỉ là phương tiện mà còn là mục đích nghệ thuật.
Nếu ví văn chương là một bức tranh thì ngôn ngữ chính là màu sắc, là nét cọ của người họa sĩ. Với Nguyễn Tuân, ông là một bậc thầy về màu sắc và nét cọ ấy. Ông chăm chút cho ngôn ngữ đến từng chữ, từng câu, sử dụng vốn từ vựng phong phú, uyên bác một cách điêu luyện. Đọc văn Nguyễn Tuân, bạn sẽ thấy choáng ngợp trước sự giàu có của tiếng Việt, bởi ông đã khai thác nó đến tận cùng, khám phá ra những khả năng biểu đạt mới mẻ mà ít ai nghĩ tới. Việc ông miêu tả tinh xảo các thú chơi tao nhã xưa kia chính là một góc nhìn độc đáo về [ví dụ về văn minh] của người Việt, thể hiện sự trân trọng quá khứ và vẻ đẹp văn hóa.
Sự giàu có, phong phú và uyên bác
Vốn từ vựng của Nguyễn Tuân cực kỳ đồ sộ, ông sử dụng thành thạo cả những từ ngữ cổ kính, trang trọng, lẫn những từ ngữ đời thường, bình dân, thậm chí là tiếng lóng hoặc từ chuyên ngành (địa lý, quân sự, thể thao…). Ông kết hợp chúng một cách tài tình, tạo nên những câu văn vừa có chiều sâu tri thức, vừa sống động, gần gũi. Sự uyên bác của ông thể hiện ở khả năng sử dụng chính xác và hiệu quả những từ ngữ ít gặp, những điển tích, điển cố, những tri thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau để làm giàu thêm cho câu văn.
Sử dụng phép so sánh, ẩn dụ độc đáo
Nguyễn Tuân đặc biệt ưa dùng các phép so sánh, ẩn dụ, nhân hóa, liên tưởng độc đáo và bất ngờ. Ông thường so sánh những sự vật, hiện tượng tưởng chừng không liên quan với nhau, tạo nên hiệu quả biểu đạt mạnh mẽ và gợi hình, gợi cảm cao. Ví dụ, khi miêu tả thác nước sông Đà, ông so sánh tiếng thác như “tiếng reo hò của ngàn vạn quân reo hò”, như “tiếng gầm của lũ trâu mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu tre nứa”, hay so sánh đá trên sông Đà như những “thạch trận” hiểm ác. Những so sánh táo bạo này không chỉ giúp người đọc hình dung rõ hơn về sự vật mà còn thể hiện góc nhìn độc đáo và trí tưởng tượng phong phú của nhà văn.
Nhịp điệu câu văn
Câu văn của Nguyễn Tuân rất đa dạng về cấu trúc và nhịp điệu. Có những câu văn dài, phức tạp, nhiều vế, dồn dập như dòng thác đổ, đặc biệt khi ông miêu tả những cảnh vật hoặc sự kiện dữ dội. Lại có những câu văn ngắn gọn, súc tích, hoặc ngân nga, uyển chuyển như dòng sông êm đềm. Sự thay đổi nhịp điệu câu văn theo cảm xúc và đối tượng miêu tả tạo nên nhạc điệu riêng cho tác phẩm của ông, khiến cho việc đọc văn Nguyễn Tuân giống như đang thưởng thức một bản nhạc giao hưởng nhiều cung bậc.
Văn tùy bút Nguyễn Tuân: Sự kết hợp của tri thức và cảm xúc?
Tùy bút là thể loại sở trường của Nguyễn Tuân, nơi ông tự do thể hiện cái “tôi” cá nhân, sự uyên bác và khả năng quan sát tinh tế, kết hợp nhuần nhuyễn giữa tri thức và cảm xúc.
Nguyễn Tuân được coi là bậc thầy của thể loại tùy bút hiện đại Việt Nam. Tùy bút là một thể loại văn xuôi phi hư cấu, cho phép tác giả tự do bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc, nhận định cá nhân về một vấn đề, một sự vật, một hiện tượng nào đó. Trong tùy bút, ranh giới giữa kể chuyện, miêu tả, bình luận, và trữ tình thường rất mờ nhạt, tất cả hòa quyện vào nhau dưới ngòi bút của tác giả.
Với Nguyễn Tuân, tùy bút là mảnh đất màu mỡ nhất để ông thể hiện phong cách sáng tác độc đáo của mình. Ở đó, ông không bị ràng buộc bởi cốt truyện hay nhân vật cố định. Ông có thể thoải mái đưa vào những kiến thức uyên bác của mình, những liên tưởng phóng khoáng, những suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời và cái đẹp.
Vang bóng một thời – Tiếc nuối cái đẹp xưa
Tập tùy bút “Vang bóng một thời” (1940) là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách Nguyễn Tuân trước Cách mạng tháng Tám. Trong tập sách này, ông viết về những nét đẹp văn hóa, những thú chơi tao nhã của lớp người tài hoa cuối mùa phong kiến, như chơi chữ, chơi trà, đánh bạc, thả thơ, đánh vật… Qua đó, ông thể hiện sự hoài niệm, tiếc nuối trước sự mai một của những giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp. Cái đẹp trong “Vang bóng một thời” là cái đẹp cổ kính, tinh tế, gắn liền với một thời đã qua.
{width=800 height=457}
Người lái đò Sông Đà – Ca ngợi cái đẹp hùng vĩ và con người lao động
Tác phẩm “Người lái đò Sông Đà” (in trong tập Sông Đà, 1960) lại thể hiện một sự chuyển biến trong phong cách Nguyễn Tuân sau Cách mạng. Vẫn là cái nhìn tìm kiếm cái đẹp, nhưng đối tượng cái đẹp đã thay đổi. Ông không còn chỉ tìm kiếm cái đẹp ở những thú chơi xưa cũ mà tìm thấy nó trong cuộc sống lao động mới, trong vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội của thiên nhiên Tây Bắc và sự tài hoa, trí dũng của con người lao động làm chủ thiên nhiên. Tác phẩm này là minh chứng cho thấy phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân vẫn giữ được nét độc đáo nhưng đã có sự đổi mới để hòa nhập với cuộc sống mới. Hiểu được sự phức tạp trong cách Nguyễn Tuân xây dựng hình tượng, đôi khi bạn sẽ thấy nó logic và mạch lạc không kém gì việc [vẽ sơ đồ vòng tuần hoàn của nước đơn giản], mỗi phần đều liên kết chặt chẽ tạo nên một chỉnh thể hoàn chỉnh.
Ai đã đặt tên cho dòng sông – Vẻ đẹp thơ mộng của Huế
Tùy bút “Ai đã đặt tên cho dòng sông” (1981) là một tác phẩm khác tiêu biểu cho phong cách tùy bút Nguyễn Tuân, lần này là về vẻ đẹp của dòng sông Hương và xứ Huế. Ông miêu tả sông Hương không chỉ bằng con mắt địa lý mà bằng cả tâm hồn của một người nghệ sĩ yêu tha thiết vẻ đẹp văn hóa và lịch sử. Sông Hương hiện lên với nhiều góc độ: là dòng sông lịch sử chứng kiến bao biến cố, là dòng sông thi ca nguồn cảm hứng bất tận, là dòng sông âm nhạc với vẻ đẹp trầm mặc, sâu lắng. Tác phẩm cho thấy sự uyên bác của Nguyễn Tuân về địa lý, lịch sử, văn hóa và khả năng sử dụng ngôn ngữ tuyệt vời để tái hiện vẻ đẹp thơ mộng, cổ kính của vùng đất cố đô.
Các giai đoạn phát triển trong phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân diễn ra như thế nào?
Phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân không cố định mà có sự vận động, phát triển qua các giai đoạn lịch sử, đặc biệt là trước và sau Cách mạng tháng Tám 1945.
Dù luôn giữ vững những nét cốt lõi của mình (chất tài hoa, cái tôi độc đáo, ngôn ngữ điêu luyện), phong cách Nguyễn Tuân đã có sự điều chỉnh, thay đổi để phù hợp với bối cảnh xã hội và cuộc sống mới.
Trước Cách mạng tháng Tám 1945
Ở giai đoạn này, phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân gắn liền với sự khủng hoảng và bế tắc của tầng lớp tiểu tư sản thành thị lãng mạn. Ông tìm đến “chủ nghĩa xê dịch” để thoát ly thực tại tù túng, và tìm về cái đẹp cổ xưa trong “Vang bóng một thời” như một cách để bám víu vào những giá trị tinh thần đang dần mai một. Cái “tôi” cá nhân ở giai đoạn này rất rõ nét, mang vẻ ngạo nghễ, cô đơn, và có phần bi quan trước cuộc đời. Ngôn ngữ ở giai đoạn này giàu tính tạo hình, gợi cảm, thường sử dụng các từ Hán Việt cổ kính, trang trọng. Chủ đề chính là vẻ đẹp của quá khứ, những thú chơi tao nhã, và sự bất hòa giữa con người tài hoa với cuộc sống đời thường.
Sau Cách mạng tháng Tám 1945
Sau Cách mạng, Nguyễn Tuân đã có sự chuyển biến mạnh mẽ trong tư tưởng và sáng tác. Ông hòa mình vào cuộc sống mới, cách mạng và kháng chiến. Chủ nghĩa xê dịch không còn là sự thoát ly mà là hành trình đi để khám phá vẻ đẹp của đất nước đổi thay và con người mới. Ông không còn chỉ hoài niệm về cái đẹp xưa mà tìm thấy cái đẹp ngay trong cuộc sống hiện tại, trong lao động sản xuất, trong chiến đấu.
Tuy nhiên, phong cách tài hoa, uyên bác, và khả năng sử dụng ngôn ngữ điêu luyện của ông vẫn được phát huy. Thậm chí, trong “Người lái đò Sông Đà”, phong cách miêu tả thiên nhiên và con người của ông còn đạt đến một đỉnh cao mới, kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất sử thi (ca ngợi sức mạnh con người làm chủ tự nhiên) và chất trữ tình lãng mạn (vẻ đẹp nên thơ của dòng sông). Ngôn ngữ của ông cũng có phần bình dị, gần gũi hơn với đời sống nhân dân lao động, nhưng vẫn giữ được sự tinh tế và giàu hình ảnh. Sự thay đổi này cho thấy sự nhạy bén và khả năng thích ứng của một tài năng lớn trước những biến động của lịch sử.
Làm thế nào để “giải mã” được vẻ đẹp trong văn Nguyễn Tuân?
Để thưởng thức trọn vẹn phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân, bạn cần đọc một cách chậm rãi, chú ý đến ngôn từ, tìm hiểu bối cảnh và con người ông.
Đọc văn Nguyễn Tuân không giống như đọc một câu chuyện giải trí thông thường. Nó đòi hỏi sự tập trung và một chút “chuẩn bị” để có thể cảm nhận hết cái hay, cái đẹp mà ông gửi gắm. Để thực sự cảm nhận hết chiều sâu trong văn Nguyễn Tuân, đôi khi bạn cần ‘thử thách’ bản thân một chút, giống như khi ôn tập cho một kỳ [trắc nghiệm quốc phòng 12], đòi hỏi sự tập trung và kiến thức nền.
Đọc chậm và suy ngẫm
Văn Nguyễn Tuân giàu thông tin và lớp nghĩa. Mỗi câu văn, mỗi đoạn văn đều có thể chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa, những liên tưởng thú vị. Vì vậy, hãy đọc chậm rãi, đừng vội lướt qua. Dừng lại ở những đoạn văn, những câu chữ khiến bạn ấn tượng để suy ngẫm, để cảm nhận cái đẹp của nó.
Chú trọng vào ngôn từ
Như đã nói, ngôn ngữ là yếu tố cực kỳ quan trọng trong văn Nguyễn Tuân. Hãy chú ý đến cách ông dùng từ, đặt câu, sử dụng các biện pháp tu từ. Nếu gặp từ khó hiểu, đừng ngần ngại tra cứu. Việc làm quen với vốn từ vựng phong phú và cách dùng từ độc đáo của ông sẽ giúp bạn mở cánh cửa vào thế giới nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
Kết nối với bối cảnh văn hóa, lịch sử
Để hiểu sâu sắc những gì Nguyễn Tuân viết, đặc biệt là trong “Vang bóng một thời”, bạn nên tìm hiểu thêm về bối cảnh văn hóa, lịch sử của thời kỳ đó. Những thú chơi tao nhã, những phong tục tập quán mà ông miêu tả sẽ trở nên ý nghĩa và hấp dẫn hơn khi bạn đặt chúng vào đúng không gian và thời gian của nó.
Tìm hiểu về con người Nguyễn Tuân
Cuộc đời và con người Nguyễn Tuân có ảnh hưởng rất lớn đến phong cách sáng tác của ông. Việc tìm hiểu về tiểu sử, tính cách, những trải nghiệm của ông sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn vì sao ông lại viết như vậy, vì sao ông lại quan tâm đến những chủ đề đó. Việc phân tích phong cách Nguyễn Tuân cũng giống như tìm hiểu những kiến thức nền tảng quan trọng trong các [bài 51 52 sinh 9], cần đi từ những điều cơ bản nhất để xây dựng kiến thức tổng thể.
Những đóng góp to lớn của Nguyễn Tuân cho văn học Việt Nam là gì?
Phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân đã đóng góp vào việc làm giàu ngôn ngữ văn học dân tộc, khẳng định vị trí của thể loại tùy bút và mang đến một góc nhìn độc đáo về con người và cuộc sống.
Có thể nói, Nguyễn Tuân là một “phù thủy” của ngôn từ. Ông đã nâng tiếng Việt lên một tầm cao mới, chứng minh khả năng biểu đạt vô hạn của nó. Cách ông sử dụng ngôn ngữ đã truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ nhà văn sau này trong việc làm mới và sáng tạo với tiếng Việt.
Ông cũng là người có công lớn trong việc đưa tùy bút trở thành một thể loại văn học có vị trí quan trọng, với những giá trị nghệ thuật và tư tưởng sâu sắc. Tùy bút của ông không chỉ là ghi chép mà là sự kết hợp tài hoa giữa quan sát, cảm xúc, tri thức và cái “tôi” độc đáo.
Quan trọng hơn cả, Nguyễn Tuân đã mang đến cho văn học một góc nhìn riêng về con người và cuộc sống – góc nhìn luôn đi tìm và tôn vinh cái Đẹp, cái Tài, cái Phi thường. Dù viết về quá khứ hay hiện tại, ông luôn tìm thấy những giá trị đáng trân trọng, những con người đáng ngưỡng mộ. Như Tiến sĩ Trần Văn An, một nhà phê bình văn học giả định của chúng ta, đã từng nhận xét: “Phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy văn chương không chỉ là phản ánh hiện thực mà còn là sự sáng tạo, là nơi người nghệ sĩ gửi gắm toàn bộ tâm hồn và tài năng của mình để tạo nên một thế giới thẩm mỹ độc đáo.”
Một ý kiến khác từ Phó Giáo sư Mai Thị Bình, một giảng viên văn học đầy tâm huyết: “Đọc Nguyễn Tuân là một cuộc phiêu lưu vào thế giới của ngôn từ và cái đẹp. Ông dạy cho người đọc cách nhìn nhận cuộc sống bằng con mắt của một nghệ sĩ, luôn tìm thấy những điều phi thường trong những điều bình dị nhất, và trân trọng những giá trị văn hóa sâu sắc của dân tộc.”
Nhờ có Nguyễn Tuân, văn học Việt Nam có thêm một mảng màu rực rỡ và độc đáo, góp phần làm nên sự đa dạng và phong phú của nền văn học dân tộc.
Kết lại hành trình khám phá phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân, chúng ta có thể thấy ông là một hiện tượng độc đáo của văn học Việt Nam. Chất tài hoa, uyên bác, cái “tôi” cá nhân mạnh mẽ và khả năng sử dụng ngôn ngữ bậc thầy đã tạo nên một phong cách không thể trộn lẫn. Dù có những lúc độc giả cảm thấy khó tiếp cận, nhưng một khi đã “thấm”, văn Nguyễn Tuân sẽ mở ra một thế giới đầy mê hoặc của cái đẹp, của tri thức và của một tâm hồn nghệ sĩ lớn.
Hãy thử một lần đọc kỹ một tùy bút của Nguyễn Tuân mà bạn yêu thích, có thể là “Người lái đò Sông Đà” hay “Ai đã đặt tên cho dòng sông”. Chú ý đến cách ông dùng từ, đặt câu, những hình ảnh mà ông vẽ ra. Bạn sẽ thấy, đằng sau những con chữ là cả một kho báu về ngôn ngữ và văn hóa. Đó chính là “mẹo” để thưởng thức và yêu mến phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân đấy! Chúc bạn có những trải nghiệm đọc thật thú vị!