Ngày Gặp Lại

Ngày Gặp Lại

Định mệnh – là cái thứ đã cho mình gặp nhau giữa cái Sài Gòn rộng lớn này, đã cho ta cảm nhận được cái hạnh phúc này theo từng năm tháng. Nhưng chúng ta, những con người bình thường luôn mắc phải những sai lầm bình thường do cái định mệnh tạo ra. Xa nhau không phải không hợp nhau mà xa nhau vì do cái – Định mệnh

Tôi cũng đã từng hạnh phúc nhưng đến bây giờ mới cảm nhận được cái hạnh phúc đó chỉ chông chênh vô định hướng. Giống như một người say rượu không giữ thăng bằng được trên con đường phía trước. Dù đã cố gắng tỉnh táo để bước tiếp nhưng đâu đó trong thâm tâm vẫn lạc lõng vô hồn. Khi một ngày không vì lí do gì cả, ta lạc mất nhau trên con đường…

Hai đứa tôi biết nhau vào thời đi học ở cái thành phố mang tên Sài Gòn. Lúc mới đi học tôi cũng chả để ý gì nhiều vì tôi là dân nhà quê mới lên có biết gì đâu mà để ý. Chỉ cần để ý đường đi cho khỏi bị lạc, tuyến xe bus nào có thể đi về tới nhà là được, ngày mai học môn gì đối với tôi đã là đủ rồi. Lớp thì cũng khá đông mà toàn con gái thì nhiều chỉ có mấy thằng ngồi gần tôi thì chúng tôi mới biết nhau, cũng hay thường chém gió cùng nhau mỗi khi buồn ngủ.

Năm tháng cũng dần trôi qua, tôi cũng đã nhận ra được người ấy giữa đám đông lộn xộn. Đó là một ngày nắng đẹp như mọi ngày và người ấy xuất hiện… một cách rất bình thường như bao người bình thường khác đã vô tình đi qua cuộc đời tôi.  Người ấy chẳng phải là người đặc biệt gì cả, bình thường như bao người nhưng đối với tôi như vậy cũng đã đủ rồi. Hạnh phúc ùa về như cơn gió thoảng qua của ngày trời đông, cơn gió se lạnh nhưng lòng vẫn thấy ấm áp. Chúng tôi cũng có những ngày tạm gọi là hạnh phúc. Đi học cùng nhau, cùng chung một nhóm, ngồi cạnh nhau, mọi thứ dường như đang ủng hộ tôi hết mình.

” Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Nơi nào không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau “

Định mệnh – là cái thứ đã cho mình gặp nhau giữa cái Sài Gòn rộng lớn này, đã cho ta cảm nhận được cái hạnh phúc này theo từng năm tháng. Nhưng chúng ta, những con người bình thường luôn mắc phải những sai lầm bình thường do cái định mệnh tạo ra. Xa nhau không phải không hợp nhau mà xa nhau vì do cái – Định mệnh

Sự trớ trêu lại xảy ra bất ngờ đến vậy, định mệnh đưa Người ấy tới rồi cũng đẩy người ấy ra xa. Xa nhau vì không phải không còn yêu nữa mà xa nhau do biến cố của cuộc sống. Tôi đã từng đau, đau nhiều hơn lời tôi nói. Đôi khi có những cái làm tôi không thể nói nên lời, không thể khóc, không thể tâm sự với bất kỳ ai.

Những lựa chọn để người ấy rời xa là điều tôi có thể nghĩ là đúng nhất. Người ta nói thời gian thật sự rất khủng khiếp, nó có thể làm phai mờ đi những vết cắt từng cứa vào tim ai đó, nó có thể làm nguôi đi những nỗi nhớ trong đêm tĩnh lặng đìu hiu, và có thể hoàn hồn cho những kẻ vô hồn chỉ tồn tại chứ chẳng phải sống. Nhưng tôi lại không thể có được cái cảm giác lãng quên theo năm tháng.

Ngày Gặp Lại

Thời gian cứ vô hồn trôi qua theo năm tháng, chỉ còn mình tôi với nỗi nhớ thương da diết. Tôi lao vào cuộc sống như con thiêu thân để vùi lấp đi cái quá khứ. Bận rộn với bộn bề công việc chất đống hàng ngày cùng với lịch học dày đặt trong tuần mỗi tối làm tôi không còn thời gian ngủ. Cứ như vậy tôi cứ hoang tưởng rằng đã quên được cái quá khứ chênh vênh trong buổi chiều trở gió. Chợt đưa tay vuốt nhè nhẹ vào cơn gió thoảng đâu đây bất giác nhận ra rằng cái cảm giác thân thuộc đâu đó lại ùa về. Tâm trí như không còn suy nghĩ được gì mơ hồ trong hư ảo. Trong cơn bấn loạn cảm xúc đấu tranh sự mô hồ với tư tưởng rồi chuông điện thoại báo tin nhắn tới. Cái số điện thoại mà nó đã khắc sâu vào tâm trí tôi nay bỗng dưng lại xuất hiện. Tim tôi dường như bắt đầu thấy nhói, bị đè nén bóp thắt lại bởi những không khí nặng trĩu bao quanh, như máu không kịp bơm vào tim làm tôi như đang ngưng thở.

Cũng khung trời ấy, cảnh vật ấy, con đường ấy chúng tôi đã gặp lại nhau. Ngày gặp lại vừa vui nhưng cũng lại vừa đau, vừa mừng nhưng vừa tủi. Điều mà tôi có thể làm không là gì hơn ngoài việc nở nụ cười khi gặp lại nhau và lẽ dĩ nhiên đó không phải nụ cười của hai kẻ đang yêu như ngày xưa mà nụ cười đủ để cả hai hiểu chuyện gì đã từng xảy ra với họ. Chỉ là tôi muốn nói thêm thôi và dù gì thời gian cũng trôi qua một cách êm đẹp, tôi không muốn vì chuyện cũ mà làm chúng ta có khoảng cách.

Bao nhiêu câu chuyện để hai người có thể nói với nhau sau bao lâu xa cách. Nhưng bây giờ cái cảm giác thuộc về nhau không còn nữa, thậm chí nói chuyện tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt người ấy, cử chỉ âu yếm quen thuộc lúc xưa như cũng không dám nữa.

Tôi ổn là câu nói dối đầu tiên mà tôi nói với người ấy. Ổn với tôi là sự bình yên, vắng lặng như tờ, là làm việc một mình sớm hôm, nhét điện thoại vào một nơi để lãng quên bỏ thói quen đã từng tồn tại.

” Ngày gặp lại như quen lần thứ hai
Những câu chuyện lại miệt mài thâu đêm
Đôi vai mềm lại dịu nhau ấm êm
Thời gian trước như đang trở về đây..”

Trái Đất thì vẫn bé nhỏ lắm cho những kẻ vẫn nắm chặt dây tơ lòng, và một ngày nào đó họ vẫn sẽ gặp lại nhau…

Bình Luận