Cuộc đời của con người thật khó hiểu và cũng thật lạ lẫm, có đôi khi bạn dành rất nhiều thời gian để thay đổi một suy nghĩ nhưng mãi chẳng thể thay đổi được. Nhưng có đôi khi chỉ cần một câu nói, một ánh mắt đơn giản đi về cuộc sống thì mọi chuyện sẽ khác. Đời Mà…
Cuộc sống là những chuỗi tháng ngày dài vô tận. Nói vô tận thì có vẻ không đúng vì con người không biết được sống chết ra sao nhưng còn sống là còn phải trả nợ đời.
Có nhiều người nói rằng “sao mình làm mãi mà vẫn nghèo còn người ta kiếm tiền dễ quá”. Có những con người vật vã muôn phần cũng chỉ kiếm được ba bữa ăn, vài đồng lẻ để dành dụm phòng khi ốm đau bệnh tật. Những con người đi bộ hàng trăm cây số chỉ để bán vài tờ vé số kiếm thu nhập, gánh hàng rong nặng trĩu trên đôi vai mỏng manh, giấc trưa vội vã dưới bóng hàng cây bên đường của bác xe ôm… Cũng có những con người chỉ cần ăn một bữa tối thì bằng người ta làm cả một tháng lương. Chạy những chiếc xe tiền tỷ, ở trong khu biệt thự, quần áo lúc nào cũng bảnh bao… Nói tới đây thôi mọi người đều nghĩ Ông Trời thật bất công “người ăn không hết kẻ lần không ra”. Suy cho cùng chẳng ai đúng ai sai ở đây cả, sai là chỉ ở số phận. Mỗi con người đều có số phận, ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng có thể lựa chọn cho mình phong cách sống. Bởi vì, nếu ai cũng muốn làm vua thì ai sẽ là người làm lính, ai cũng giàu thì ai sẽ là làm thuê… Đời mà…
Vì cuộc đời bạn là của bạn! Người ta có hai tay cũng chỉ để gánh cuộc đời của họ, không phải để giúp đỡ hay cho bạn tựa cả đời. Không ai có thể bảo vệ bản thân bằng chính bạn. Không ai có thể chăm sóc bản thân bằng chính bạn.
Có một lần trong lúc làm việc tôi vô tình gặp được cô giáo người hoa. Cô cũng trạc tuổi mẹ tôi, nhưng khả năng hiểu biết của cô làm tôi rất nể phục. Cô hỏi tên tôi rồi cười lớn nói “Con có biết ý nghĩa tên con là gì không ? ” tôi đưa mắt nhìn cô rồi lắc đầu lia lịa. Sống là phải có học hành, biết văn chương, thông lễ nghĩa, nhưng điều quan trọng nhất là phải sống có đức, có cái tâm thì tâm hồn mới thanh thản. Tôi tin những gì cô nói là thật vì tôi thuộc người sống về tâm linh. Tâm linh không phải là tôi mê tín dị đoan mà là tôi tin vào cuộc sống này vẫn có ma, tin vào nhân quả kiếp sau… Đời tôi cũng trải qua nhiều nỗi buồn từ bé rồi nhưng bây giờ nghĩ lại thì đó cũng là số phận, do quy luật kiếp trước mà thành. Bây giờ sống làm sao cho tâm hồn thanh thản, cứ cười đi vì đời còn dài mà.
Cuộc đời thật sự có nhiều điều không thể hiểu cho dù dành nhiều thời gian để suy nghĩ. Có những chuyện nếu nói ra thì có vẻ là dễ hiểu nhưng để lý giải được nó thì là một chuyện khác. Ví như câu chuyện :
Ăn chay là chế độ ăn uống không gây ra tội ác, không sát hại động vật, ăn chay để tâm hồn được thanh thản. Vậy tại sao những người ăn chay lại nghĩ ra món giả mặn để làm gì? Hoặc là tại sao mì tôm không có con tôm mà vẫn gọi là mì tôm. Thịt bò đem phơi khô thì gọi là khô bò, mực đem phơi khô thì gọi là khô mực tại sao tôm phơi khô không gọi là khô tôm mà gọi là tôm khô…
Có những con người thật sự họ quá nổi tiếng lúc nào bên cạnh họ cũng có người săn đón, ủng hộ, reo hò, thậm chí tôn sùng. Nhưng như vậy họ lại muốn trở thành những con người bình thường, có một cuộc sống bình lặng không phải lúc nào cũng bảnh bao, sang chảnh, không phải chịu sự phán xét, sự soi mói của báo chí, của bàn dân thiên hạ… Còn những người bình thường thì lúc nào cũng muốn mình trở thành nổi tiếng, muốn mình được nhiều người biết đến nên họ làm những trò lố bịch, bán rẻ đi nhân cách để đánh đổi cái danh vọng… Dường như họ mất nhiều hơn là được.
Rồi có những con người có chức, có quyền, có địa vị xã hội, làm việc ở những nơi cao sang quý phái, ở nhà cao cửa rộng, họ có thể kiếm rất nhiều tiền nhưng áp lực luôn gánh gồng trên đôi vai, sức ép luôn hiện hữu bên trong họ. Nếu họ không làm, không suy nghĩ họ sẽ bị đẩy lùi, đào thải. Suy cho cùng họ vẫn muốn trở thành những người nông dân chân lấm tay bùn, có một gia đình yên ấm. Ngược lại với họ, những người nông dân nghèo luôn mơ ước mình sẽ được như vậy để thoát khỏi kiếp nghèo, không phải ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời…
Bên cạnh những người tốt bụng luôn hiện diện những kẻ xấu xa, bên cạnh người nghèo khó sẽ có kẻ giàu sang, bên cạnh người bình thường cũng sẽ có người khuyết tật, bên cạnh kẻ cướp giật luôn có chú công an…
Đời là thế đó nó luôn hiện hữu hai mặt trái ngược nhau bổ sung bù trừ cho nhau, có như thế mới gọi là “Đời”
Cảm giác bên trong con người mới quan trọng. Bình an, hạnh phúc, đau khổ…, tất cả đều là ở bên trong. Đừng cố tình làm tổn thương người khác. Vì khi làm tổn thương người khác rồi ta sẽ hối hận, điều đó đồng nghĩa với việc ta đang làm tổn thương chính ta.
Càng sống, càng hiểu đời, ta sẽ càng thấy xót thương cho thân phận con người nhiều hơn. Đời còn dài nên đừng vội phán xét người khác. Bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều sẽ phạm phải sai lầm, bởi thế đừng bao giờ phủ định sạch trơn một con người nào đó. Nếu coi thường người khác mà sau này ta vấp ngã thì họ sẽ chế giễu lại ta mà thôi.
Đời mà… cười trước đã