Có một suối thơ chảy từ gần gũi, Ra xa xôi, và lại đến gần quanh. Một suối thơ lá ngọt với hoa lành Nói trong xóm, và dỡn cười dưới phố, Nguồn chẳng có tiên ca, không hạc múa, Bách tùng không, sương khói cũng đều tan. Những núi, đồi toàn ở xứ nhân gian, Những cây cối là thân người có máu, Mưa thế kỷ tuôn vào lòng nước dạo, Nếm đậm đà là bởi muối bồ hôi, Nghe thơm tho cũng bởi có hơi người, Hương sức lực…
Read MoreNgày:
Chúng Ta… – Xuân Diệu
Tụi xảo ác muốn giở trò cướp nước.Chó gian ngoa đưa mồm sủa đoàn người.Cắn răng lại, Anh Em ơi! cứ bước!Ngày mai hồng đập vỡ bóng đen thui. Giặc phản động hùa theo quân cướp nước.Súng cũng suông, miệng lưỡi có làm gì!Cắn răng lại, Anh Em ơi! cứ bước!Đời vô cùng sẽ diệt giống gian phi. Bọn chúng ta đứng vào hàng cách mạng,Đổ triều vua, xếp đặt lại non sông,Giữa sấm sét đã nêu cờ sán lạn,Lấy sao mai đặt giữa máu phun hồng; Thét vỡ cổ…
Read MoreĐêm Đêm Tiếng Của Lòng Trung Bắc… – Xuân Diệu
Đêm đêm tiếng của lòng Trung Bắc Qua núi, qua sông, tới cửa đèo, Men biển, men rừng vô tới ruộng, Tìm em Nam Bộ gửi tình theo. Tiếng yêu đi thẳng vào gan ruột, Như máu trong thân chảy một giòng. Tiếng của tay chân thương máu mủ, Tiếng buồng gan phổi cảm non sông. Mình buồn, ta cũng chau đôi mắt, Máu chảy cho nên ruột phải mềm Gửi súng, gửi tin, và gửi dạ Vào Nam vun mãi đắp cho em. Đêm trăng ngủ thiếp trên mây bạc,…
Read MoreXuân Việt Nam – Xuân Diệu
I Xuân nước Việt khởi một ngày Tháng Tám. Triều dân gian lên với sóng Hồng Hà. Lụt cờ đỏ nổi giữa ngày u ám. Trời sao vàng mọc lúc nước bao la. Xuân lạ lùng thay! tràn tiếng Quân Ca, Đến mãnh liệt, vỡ cả bờ sống cũ. Lòng con trẻ, lòng thanh niên nhựa ứ. Ai có nghe lòng mới của nông phu? Họ đứng lên giật lấy núi ngàn thu; Sông vĩnh viễn, họ ùa vào cướp được. Sóng dân chúng lên với triều mực nước, Với triều…
Read MoreCăm Hờn – Xuân Diệu
Đã đứng lên, những con người uất ức, Những thế hệ nuốt oan hờn giữa ngực; Đã đứng lên những chiến sĩ, những anh hùng, Những gươm thiêng, những giáo nhọn, những gan đồng, Những dạ sắt: đã đứng lên tất cả! Giã từ quá khứ trăm năm hận, Một bước sa cơ tủi vó hùm! Ngoảnh lại thời gian, bao hậm hực! Lỡ đường, nên nỗi giận trăm năm. Đã cháy rồi, ánh sáng giữa đêm tăm; Đã mọc giậy sao vàng trên nếp gió. Trong thắm thiết, giữa…
Read More