Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy, Trăng, hoa vàng lay lắt cạnh bờ mây; Trăng, đĩa ngọc giữa mâm trời huyền bí; Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy. Trăng, nguồn sương làm ướt cả Gió hây, Trăng, võng rượu khiến Đêm mờ chuếnh choáng, Ngươi ám ảnh hương thơm bằng ánh sáng, Ru màu êm, mà gọi thức lòng ngây; Trăng, nguồn sương làm ướt cả Gió hây, Trăng, võng…
Read MoreThẻ: thời sự
Hoa Nở Để Mà Tàn – Xuân Diệu
Hoa nở để mà tàn; Trăng tròn để mà khuyết; Bèo hợp để chia tan; Người gần để ly biệt. Hoa thu không nắng cũng phai màu; Trên mặt người kia in nét đau. Xuân Diệu
Read MoreCặp Hài Vạn Dặm – Xuân Diệu
Nếu ta có gặp hài tiên, Ta đi khắp xứ, khắp miền, khắp nơi. Ta đi, đi tận phương trời, Đi cùng phương đất, xa vời ta đi. In như chiếc chén lưu ly, In như chiếc lá hết thì tuơi xanh, Ta theo gió mạnh, gió nhanh Gió hung dữ, gió sát sanh, gió cuồng! Đi say và cứ đi suông, Ta đi mau lại hơn luồng gió mau. Đi mau! Trốn nét! Trốn màu! Trốn hơi! Trốn tiếng! Trốn nhau! Trốn mình! …
Read MoreChàng Sầu – Xuân Diệu
Trốn nỗi buồn vô cớ, Sao anh chẳng vui đi? – Tôi ráng tìm hạnh phúc, Song chẳng biết chờ chi. Xa xăm ru mộng tưởng, Anh có thể phiêu lưu… Tạo hóa không tình cảm, Sinh ra, tôi đã nghèo. Anh hãy là thi nhân Hát nỗi buồn vô cố: – Tôi không biết làm thơ Thơ không làm bớt khổ. Nghĩ ngợi đến tình nương! Anh sung sướng hơn nhiều… Nghèo nàn và nhút nhát, Tôi chưa từng được yêu. …
Read MoreHẹn Hò – Xuân Diệu
Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ: “Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều. Em bằng lòng cho anh được phép yêu; Anh sung sướng với chút tình vụn ấy”. Em đáp lại: “Nói gì đau đớn vậy! Vừa gặp anh, em cũng đã mến rồi. “Em phải đâu là ngọn nước trôi xuôi; Chưa hi vọng, sao anh liền thất vọng?” Lời nói ấy về sau đem gió sóng Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi; Anh tưởng em là của anh rồi, Em mắc nợ,…
Read MoreÝ Thu – Xuân Diệu
Tặng Nguyễn Lương Ngọc Những chút hồ buồn trong lá rụng Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân. Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng; Chẳng hái mà hoa cũng hết dần. Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve, Thế mà ve đã tắt theo hè. Chắc rằng gió cũng đau thương chứ; Gió vỡ ngoài kia, thu có nghe? Hôm nay tôi đã chết theo người Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi; Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ, Cách xa chôn hết nhớ thương rồi. Yêu vui…
Read MoreĐây Mùa Thu Tới – Xuân Diệu
Tặng Nhất Linh Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ… Non xa khởi sự nhạt sương mờ… Đã nghe rét mướt luồn trong gió… Đã vắng người sang những chuyến đò… Mây vẩn từng không,…
Read MoreThời Gian – Xuân Diệu
Dưới thuyền nước trôi; Trên nước thuyền chuồi. Và nước, và thuyền Xuôi dòng đi xuôi. Nước không vội vàng Cũng không trễ tràng. Thuyền không chậm chạp Nhưng không nhẹ nhàng. Nước trôi, vô tri, Vô tình, thuyền đi. Nước không biết thuyền; Thuyền biết nước chi? Cứ thế luôn ngày, Trôi mà như bay, Nước, thuyền đi mãi, Luôn trong đêm dày. Trăng thu gió hè, Đổi bờ thay đê, Nước, thuyền xuống biển: Thuyền không trở về… Nước cũng mất luôn… – Nhưng nước còn nguồn: Thuyền chìm,…
Read MoreĐi Thuyền – Xuân Diệu
Tặng Khái Hưng Thuyền qua, mà nước cũng trôi, Lại thêm mây bạc trên trời cũng bay; Tôi đi trên chiếc thuyền này, Dòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi. Cái bay không đợi cái trôi; Từ tôi phút trước, sang tôi phút này… Xuân Diệu
Read MoreNhị Hồ – Xuân Diệu
Trăng vừa đủ sáng để gây mơ, Gió nhịp theo đêm, không vội vàng; Khí trời quanh tôi làm bằng tơ. Khí trời quanh tôi làm bằng thơ. Cây cỏ bình yên; khuya tĩnh mịch. Bỗng đâu lên khúc Lạc âm thiều Nhị hồ để bốc niềm cô tịch, Không khóc, nhưng mà buồn hiu hiu… Điệu ngã sang bài Mạnh Lệ Quân Thu gồm xa vắng tự muôn đời, Sương nương theo trăng ngừng lưng trời, Tương tư nâng lòng lên chơi vơi… Tiếng đàn thầm dịu dẫn tôi…
Read More