Đời ta tất cả, nhưng cũng có gì đâu? – Miếng vấn chênh kêu giữa dịp cầu, Một buổi chiều sương nghe chó sủa, Sân hè thóc trải liệng bồ câu. Tiếng chân yêu mến vào trong dạ, Giọng nói thân yêu mới đổi màu. Cái nắng ồ lên trong tiếng lá: Đời là tất cả – có gì đâu! Một bước chân buồn giữa phố thu, Phất vuông cờ đỏ cửa đêm mù. Gió sương bốn biển pha hơi ấm, Trong máy truyền thanh tiếng Cụ Hồ. Có thế,…
Read MoreThẻ: thơ tình hay
Mênh Mông – Xuân Diệu
Lòng rộng quá chẳng chịu khung nào hết, Chân tự do đạp phăng cả hàng rào; Ta mang hồn trèo lên những đỉnh cao Để hóng gió của ngàn phương gửi tới. Hoa cỏ mạnh xông lên mùi xứ mới, Đất nồng thơm dương tráng tựa chàng trai. Sông núi phơi xa, đường sá vươn dài: Ta hăng máu chạy tìm duyên trẻ mạnh. Tay thoắt mở đôi hồi nghe nẩy cánh, Dạ yêu đời thoả mấy vẫn chưa an, Và lòng ta như vậy đó, nhân gian! Ta có…
Read MoreBức Tượng – Xuân Diệu
Em đến thăm anh trên đôi dép cao su Em đã vào nhà mà anh còn thấy bóng em in trên trời rộng Khuôn mặt nhìn nghiêng dáng mũi cao Bấy lâu trong nhớ đẹp làm sao Anh đã gặp em ở một bến đò Thương nhớ bao la – trên dòng sông vắng Phong cảnh đã vào chiều, trời hiu hiu nắng Cây đôi bờ đứng lặng, nặng hồn xa… Anh đã gặp em ở chân ngọn núi xanh Núi sẫm biếc như mùa thu đọng lại Trong thung lũng hoang sơ,…
Read More