– Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi; Mãi mãi là trong những phút giây. Sắc hồng mãi mãi hôm nay, Hoa sim nở rộ cuồng say một đồi; Em nói nhỏ: “hỡi người yêu dấu, Hãy yêu em mãi mãi nghe anh?” Say xưa anh cũng dặn tình: “Yêu anh mãi mãi nghe! Mình yêu anh.” Hoa nửa buổi muốn thành vạn thuở, Lòng một đời tính độ ngàn năm; Sông trôi núi lở âm thầm, Đường đi vũ trụ có cầm được đâu! Nhưng ta sẽ yêu nhau…
Read MoreThẻ: nhà thơ xuân diệu
Biệt Ly Kháng Chiến – Xuân Diệu
Tiếng ly biệt truyền ra, Môi mỉm cười với mắt. Mắt nói chi với lòng, Lòng nói gì với nhau. Ly biệt là bông hoa Nở trên đường kháng chiến. Hoa ly biệt nở nhiều Hát cùng hoa thương mến. Hôm qua biết hôm nay Sẽ chia tay, chia tay. Chim trên trời họp đến Rồi chim bay, chim bay… Tay hái hoa hồng đỏ, Tay nâng đoá cúc vàng. Cúc vàng xa thương nhớ, Hoa hồng gần yêu thương. 11-1948 …
Read MoreKim Chỉ – Xuân Diệu
Chúng ta là cây kim, Chúng ta là sợi chỉ, Để may lại cuộc đời Cho liền trong vạn kỷ. Bọn cướp đời, cướp nước Tay cầm súng, cầm dao Cắt xẻ mình nhân loại, Hút máu đào với nhau. Những núi lở vì cưa Vẫn hãy còn lở lói. Mổ xẻ ruộng cùng đồng, Những rãnh cày hấp hối. Sông chặt thành khúc nhỏ Ruột đứt vẫn nhìn nhau. Hai bờ quen cách trở, Sầu bao nhiêu nhịp cầu. Buộc bằng giây thép gai, Những biên thuỳ rớm máu…
Read MoreẢnh Cụ Hồ – Xuân Diệu
Cụ Hồ, ấy là Việt Nam sinh đẻ, Nên nghìn xưa còn lại vẻ nhà nho, Trải thế gian qua biết mấy địa đồ, Môi bất hủ vẫn nụ cười nước Việt; Vẫn cái trán non cao, vẫn mắt ngời nước biếc, Vẫn chòm râu hoà nhã của phương Đông. Dân sinh ra, nên nói tựa dân đồng, Lời chuyện vẫn lại nôm na tục ngữ. Áo màu xám vẫn giữ tro vạn thuở Của nương dâu, bãi đậu hoặc vườn ngô. Sống rau dưa, giày mũ vải thô sơ,…
Read MoreThủ Đô Đêm Mười Chín – Xuân Diệu
Hà Nội đứng trong đêm mười chín lửa, Súng căm thù vây bủa lũ tàn tham, Súng rửa hờn, súng của nước Việt Nam, Sấm công lý đánh đầu quân bất tín. Súng quân tử chín tháng trời giữ kín, Gượng cười đau xem bầy chó cắn điên. Súng chưa kêu, chúng nó tưởng súng hờn; Nát mặt chúng, súng bây giờ mới biết! Bóng tối mênh mang, điểm giờ lẫm liệt Nổ bùng ra lòng giận đã tràn hông. Giận rít căm căm, giận nổ đùng đùng. Giận tức…
Read MoreMê Quần Chúng – Xuân Diệu
Phải là sóng nở hay chuông đánh? Gió chở ngập mình, giông chuyển bánh. Trời ơi, đứt thở giữa phần đông! Ngục tựa phao con thở phập phồng. Tôi run thân xác, tôi run tóc, Miệng muốn gầm vang, tay muốn khóc, Muốn cười khoan khoái ở bàn chân, Lại muốn cuồng điên trên mắt ngọc. Vạn người sao bỗng rủ nhau đi? Tay sát bên tay, bước hẹn thề. Vải nói lời gì trương phấp phới? Cờ tung thẳng cánh sướng như phi! Bởi sao năm cánh gọi đằng…
Read MoreBiểu Tình Mưa – Xuân Diệu
(19 tháng Tám 1946) Biểu tình! Biểu tình! Trên đường réo một tiếng sông, tiếng thác, Quần áo chảy dưới mưa nghe xào xạc, Cổ hầu kêu mường tượng tiếng mưa bay. Thác ào ào gần nghe tựa xa xa: Tiếng mưa đi lùa sương trên đường nhựa, Tiếng gió vào gọi cửa, Tiếng người reo làm lửa giữa mưa kêu. Nước dưới chân chảy xoáy, tuôn liền, Chảy không kịp sức mưa trời trút xuống. Mưa tầm tã, mưa dường như cũng cuống! Đổ chan hoà không kịp với người đi. Biểu tình!…
Read MoreTổng… Bất Đình Công – Xuân Diệu
Tổng đình công hỡi! Tổng đình công! Tưởng có, ai ngờ lại hoá không! Trời hỡi, đất ơi, xin chứng giám! Lấy mo mà bịt mặt cho xong! Tổng đình công đấy, nghĩ mà thương. Phố đóng sao mà cửa mở toang? Tầu điện long cong ra vẫn chạy! Đồng Xuân ầm ỹ họp như thường! Tổng đình công hỡi! Tổng đình công! Dân chúng sao mà xỏ chúng ông? Tưởng chắc được dân nên mới “tổng”; Mà dân không được, thế là… tong! Đất hỡi, sao mày vẫn cứ…
Read MoreĐàn Chim Dân Tộc – Xuân Diệu
Tặng nhi đồng Việt Nam Một, hai! Một, hai! Các em nhi đồng súng vác vai, Nhịp kỹ trăm chân như một bước, Lo tròn bổn phận lính tương lai. Đội trưởng trang nghiêm tiến dẫn đầu. Ráng son pha sắc cúc vàng thâu, Cờ thiêng tổ quốc đưa vinh dự Lên mặt anh hùng chưa có râu. Bỗng tiếng đâu lên tựa suối đàn, Trong như chuông sớm, nở đều ran! Cả đoàn ngước cổ ca lanh lảnh, Trên phố tưng bừng chim Việt Nam! Dân tộc huy hoàng…
Read MoreTiếng Nói Việt Nam – Xuân Diệu
“Đây là Tiếng nói Việt Nam…” Sáng tinh sương đã giậy làm triều dương. Mai xanh như lúc chiều vàng, Trưa hồng hay buổi đêm sương lạnh lùng, Cũng đưa tiếng nói trong không, Phố chen đứng lại; – trong phòng bừng lên. Trong tiếng nói hãy rền giọng gió, Lớn: đồng vang; lúc nhỏ: tơ tằm. “Đây là Tiếng nói Việt Nam…” Tiếng buông êm dịu, tiếng hàm giận căm, Tiếng Tổ Quốc đêm nằm văng vẳng, Ngày vấn vương tai lắng nghe xa: Sông run, núi cũng ngân…
Read More