Mênh Mông – Xuân Diệu

Lòng rộng quá chẳng chịu khung nào hết, Chân tự do đạp phăng cả hàng rào; Ta mang hồn trèo lên những đỉnh cao Để hóng gió của ngàn phương gửi tới. Hoa cỏ mạnh xông lên mùi xứ mới, Đất nồng thơm dương tráng tựa chàng trai. Sông núi phơi xa, đường sá vươn dài: Ta hăng máu chạy tìm duyên trẻ mạnh. Tay thoắt mở đôi hồi nghe nẩy cánh, Dạ yêu đời thoả mấy vẫn chưa an, Và lòng ta như vậy đó, nhân gian! Ta có…

Read More