Hôm nay, chỉ vô tình thôi, mình nhìn thấy cầu Sài Gòn lẫn trong cơn mưa nhẹ nhàng đầu đông. Qua khung kính vốn mờ nhạt của chuyến bus quen thuộc, nay lại thêm nhòe đi vì ướt, mọi thứ đối với mình – sao ảo diệu đến thế.
Sài Gòn bé lắm, người ta vẫn luôn miệng thế mà, đất chật người đông. Ấy vậy mà, với mình, nhất là hôm nay, sao rộng lớn đến lạ lùng. Sài Gòn đông người quá, mảnh đất xô bồ này có phải nguyên nhân khiến con người ta cứ phải khẽ khàng với nhau thế không? Khi những cuộc trò chuyện chỉ dừng ở mức xã giao, hay buồn hơn là bắt đầu rồi kết thúc bằng những câu chuyện không đầu, không cuối, tẻ nhạt và chán ngắt. Hơn nhiều năm “lưu lạc” nơi này, sợ hãi có lẽ mới thật sự là nỗi ám ảnh đang bắt đầu trong tâm trí tôi. Trạm bus vẫn đông nghẹt như thế mỗi ngày, công viên lại lắm người thể dục, nhảy nhót, hẹn hò nhau…
Ở đâu cũng chỉ người với người, mà cô đơn đến nghẹt thở. Tự hỏi lòng: là vì mình sợ giao tiếp hay con người không thèm đoái hoài đến nhau?
Chỉ là một vấn đề cũ nát mà người ta nhai đi nhai lại hàng ngày, sao vẫn muốn viết ra nhỉ? Hoặc có lẽ bản thân chỉ làm được dựa theo khuôn mẫu người khác đã từng dựng lên. Thế đấy! Không sáng tạo. Không thật đam mê. Không tìm kiếm. Không chủ động. Một tháng vừa qua, quả là con người khác, là vì chính bản thân như thế, dẫu biết vậy, nhưng vẫn tìm cách đổ mọi lỗi lầm cho mảnh đất này. Hóa ra rằng, bản thân mỗi con người đều giữ cho họ một sự ích kỉ lạ lùng. Để dành. Cho những ngày như hôm nay…
Sài Gòn! Thật sự lớn lắm đấy, có biết không?
Bình Luận