Kể từ lúc tôi biết chúng tôi khó lòng ở cạnh nhau như những đôi đôi khác, tôi không nói với anh về tình cảm của mình nữa. Tình yêu của mình đôi lúc chỉ mình mình nên biết, và đã là tình yêu, tôi nghĩ đôi khi cũng là một phần cần danh phận.
Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao mình lại dành tình cảm cảm cho một nhiều người đến thế, người mà chỉ cần thấy tin nhắn đến lại tạo ra trái tim đập rộng rãi. Tôi dùng tất cả sự hiểu biết về bản thân để lý giải điều này, chắc chắn trước chúng tôi có nợ nhau, hoặc theo khoa học thì còn lại nghiềng hơn nữa, chắc chắn không tôi đã tiết ra dopamine hoặc oxytocin khi nghĩ về anh.
Nhưng dù sao cũng nghĩ quan trọng, ở đời, gặp người được mình rất rung động cũng không phải chuyện dễ dàng. Có một người như vậy để thương để nhớ khi lại là một chuyện tốt. Còn hơn một cuộc sống ảo ảo không có gì rõ ràng, không có gì tha thiết và có gì đáng để bận tâm.
Tôi xin chân thành và ôm tình cảm đó cho riêng mình. Không thể yêu cầu ngày được hiểu và được nhìn thấy. Chưa một lần nói rằng đó là tình yêu, nhưng tất cả lại đều là tình yêu.
Và một lần nữa, chúng tôi ở thời điểm hiện tại lựa chọn những câu chuyện của mình đi khác nhau. Tôi đứng bên một con đường đầy hoa, còn nơi anh đi, chắc chắn có cây xanh che bóng mát. Nhưng điều tuyệt vời nhất là anh bảo anh biết nơi tôi có tình yêu. Anh hiểu những điều tôi chưa bao giờ nói. Có lẽ do tôi cạn mọn nên niềm hạnh phúc cũng trở nên nhỏ bé.
Chỉ có thế thôi, mà tôi cũng thấy đời ngọt ngọt hơn chứng minh. Là khi người ta hiểu, những điều suy nghĩ nói bao giờ.
Bình Luận