“Cũng đã lâu rồi con không về thăm mẹ, thăm ngôi nhà nhỏ nằm trong cái xóm thân thương nuôi con lớn khôn từng ngày”
Trong tiết trời mát mẻ của những ngày thu nhưng có chút lạnh lẽo của tháng 7 âm lịch – cái tháng mà người ta hay gọi là tháng cô hồn và ngày lễ Vu Lan Báo Hiếu.
Con rất ít có thói quen xem lịch treo tường, nhưng hôm nay con chợt thấy – thấy cái ngày mà bậc làm con gọi là ngày báo hiếu, cái ngày mà mọi người đều muốn trở về với gia đình, trở về với sự yêu thương của con dành cho mẹ.
Hôm nay trời lạ lắm, lạ vì ánh nắng cũng gay gắt như mọi khi nhưng con vẫn thấy mát dìu dịu, vẫn thấy được sự ấm áp trong những cơn gió se se lạnh ngày trời thu. Ấm áp vì được những tia nắng xuyên qua lớp áo mỏng manh sưởi ấm con hay ấm áp vì lòng con đang nhớ mẹ…
Cơn gió thổi nhẹ ngang qua tầm mắt con rồi dừng lại đâu đó lưng chừng khóe mắt làm mắt con cay nồng, đỏ hửng. Thêm cái mùi vị thân thương đầy quen thuộc của nắng sớm tinh khôi vây quanh con ở đâu đó mà con tìm hoài không thấy. Nỗi nhớ này trào dân lên theo từng giây từng phút làm dòng cảm xúc của con đã cô đọng lại, cái nghèn nghẹn ở đâu đó trong cổ họng con làm con như muốn ngạt thở.
Dòng cảm xúc này khe khẽ len lõi vào ánh mắt rồi nhẹ nhàng lấy đi những giọt nước mắt nhỏ lăn dài trên má của con hay con khóc là vì hoa hồng vẫn còn đó mà không thể cài lên ngực mẹ.
Con bất giác nhớ đến mẹ và rất nhớ mẹ rồi thét lên thật to… Mẹ Ơi! Mẹ có thể đến bên con ngay bây giờ được không? Chưa bao giờ con cảm thấy khao khát được nằm trong vòng tay của mẹ như lúc này. Khao khát được cài hoa hồng đỏ như lúc này mẹ ơi!
Bất chợt nhận ra rằng trên tay con đang cầm chiếc điện thoại đã gọi cho mẹ khi nào mà không hề hay biết. Chắc là do cơn gió đã lấy điện thoại của con rồi nhờ tia nắng gọi dùm cho mẹ đó. Âm thanh quen thuộc, giọng nói dịu hiền của mẹ vang lên làm con như chết lặng đi.
Ngôn ngữ quen thuộc của mẹ khi nhận được điện thoại của con “Uh.. Mẹ nghe nè…” chỉ vậy thôi con đã thấy nghẹn ngào trong cảm xúc làm con không nói lên thành lời chỉ biết im lặng nghe mẹ nói….
Con vui lắm, vui vì vẫn còn được nghe tiếng nói của mẹ, vui vì con còn được mẹ la mắng. Con muốn mẹ luôn mãi bên con, luôn che chở con trong vòng tay ấm, muốn nghe được lời la mắng của mẹ, muốn ăn cơm cá khô do mẹ nấu mỗi sớm mai ngủ dậy…
Con muốn nhiều lắm mẹ biết không vì hôm này là ” Ngày Con Nhớ Mẹ”
Bình Luận