Có những lúc chợt thổn thức cảm giác trống vắng đâu đây… Cô đơn không phải vì ta chỉ có một mình ở cái Sài Gòn đông đúc thân thuộc, không phải trong danh bạ điện thoại chẳng có ai để chuyện trò, cũng chẳng phải không có người ngồi nhâm nhi ly cafe mỗi tối hay mỗi ly bia chiều thứ bảy… Cô đơn vì bàn tay này chưa đủ sức nắm tay ai đó thật chặt, bờ vai này cần nơi tựa vào, cần ai đó chờ tôi mỗi tối đêm mưa…
“Thành phố bé thế thôi mà tìm hoài chẳng được, tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người…” có lẽ nói đến câu này mọi người sẽ chợt nhớ ra đây là câu hát của nhạc sĩ Phạm Hồng Phước. Nhạc sĩ mà tôi không phải là fan hay là gì cả nhưng tôi lại thích nghe những câu chuyện của anh viết thành câu hát. Mà dường như anh chỉ mượn tạm lời nhạc để lồng ghép vào bài tản văn của chính mình mà thôi. Thế đấy mỗi câu hát dường như đang muốn nói về tôi thì phải.
Cái câu chuyện người lớn này không biết phải bắt đầu từ đâu, từ trong cái suy nghĩ chưa chính chắn của cái thằng đang trưởng thành như tôi hay từ trong cái quán nước giữa thành phố không màu này.
Lang thang ở góc ngã tư Sài Gòn, tôi tự hỏi tôi là ai trong nhịp sống hối hả này. Một ngày bận rộn, bù đầu với công việc, trường lớp, với cái màn hình laptop. Đôi khi tôi thấy cô đơn trong chính cuộc sống của mình, cô đơn giữa Sài Gòn này. Cô đơn lặng thầm bước đi trong chiếc bóng của mình, bầu bạn với chính mình và sống khép kín để rồi trĩu nặng trong lòng khi nhìn mưa rơi. Mối tình đã qua ấy đọng lại trong tôi quá nhiều khoảnh khắc khiến tôi nặng lòng. Tôi sợ rằng khi tôi bắt đầu một tình cảm mới, tôi có thể nào có lại được những rung động xưa cũ không. Tôi sợ rằng quá khứ sẽ là những sợi dây vô hình níu kéo trái tim tôi. Tôi sợ…
Phải chăng Sài Gòn quá rộng lớn để không thể tìm được niềm vui ? Phải chăng thành phố này vắng đi những thương yêu? “Là vì tôi, hôm nay cô đơn giữa đường phố thân thuộc. Là vì tôi, hôm nay cô đơn giữa đời trôi.”
Mỗi tối đi học về tôi thường dạo bước trên con phố quen, dừng lại chờ ngã tư đèn đỏ bất giác tâm trí lại ùa về những kỉ niệm. Nhìn những cặp đôi cười đùa bên nhau lòng tôi như chạnh lại. Có cảm giác đang ghen tị như vậy đó, cảm giác dường như không diễn tả được thành lời chỉ còn cách là nén vào tâm trí rồi lướt qua.
Vào facebook cũng vậy, nỗi cô đơn cũng bao trùm ở đó. Cô đơn không phải không có ai nói chuyện với tôi ở đó mà là status cô đơn của quá nhiều bạn trẻ hiện diện. Đã cô đơn lại gặp cô đơn thì trở trở thành cô đơn chồng chất. Một lần nọ, tôi vô tình bắt gặp một câu nói tôi đọc được trên mạng “Cô đơn của một đứa trẻ đơn giản là lúc bên cạnh chúng không có ai. Nhưng cô đơn của người lớn lại là lúc đứng giữa vạn người vẫn thấy tim mình lạnh” Tại sao lại như vậy nhỉ? Phải chăng vì trái tim đã bị tổn thương quá nhiều, nên nó chai sạn, nó hờ hững, nó vô cảm xúc, nó trống trải.
Những lúc như vậy, tôi chỉ ước thời gian quay ngược lại để trở thành một đứa con nít, để tôi khỏi phải bận tâm lo lắng về cuộc sống, chỉ muốn mình đơn sơ ngây ngô. Có lẽ như vậy cuộc sống mới đơn giản hơn, phải không? Càng lớn, con người càng phải đối diện với mất mát, buồn khổ, sự chia li, những khó khăn trong cuộc sống, những vấp ngã, và cả những cám dỗ,… Có lẽ chính vì vậy, mà tôi lại dễ cảm thấy cô đơn, không ai hiểu được lòng tôi, không ai có thể chia sẻ làm tôi vơi bớt nỗi cô đơn. Con người, có nhiều cách để trải qua sự cô đơn, sự trống trải sau một mối tình tan vỡ. Dù có cô đơn, nhưng cũng phải tiếp tục sống, và sống tốt hơn như thế.
Cuộc sống của một “người lớn” thật có quá nhiều áp lực, quá nhiều lựa chọn mà ta phải biết quyết định đúng đắn, nó khiến ta mệt mỏi, chỉ muốn buông xuôi tất cả. Giữa dòng xe cộ đông đúc, tự hỏi mình đã làm được gì để bản thân thấy hài lòng, thỏa mãn? Tôi ước mình có thể ăn món xôi cốm do chính tay mẹ nấu, được ngửi mùi thơm dịu nhẹ từ tóc mẹ, được nghe ba nhắc nhở những khi tôi phạm lỗi.
Đã bao giờ bạn “chạy xe kiếm tìm”, đã bao giờ bạn “chạy theo nỗi niềm”, đã bao giờ bạn “chạy theo chuyến tàu đã ra khơi”? Có lẽ bạn sẽ hỏi lại “tàu đi về đâu?”, “thế giới này có đủ rộng” để bạn tiếp tục bước đi không? Để trở thành người lớn, bạn phải trả một cái giá rất đắt. Còn tôi, tôi ước mình là trẻ thơ, hay là một chú chim tự do tự tại trên bầu trời rộng lớn, ước thời gian trôi chậm thật chậm để tôi không lớn. Nhưng rồi có ai tránh được mình có thể lớn lên không?
Thời gian qua đi ta vuốt nhẹ luồng không khí…. như nuối tiếc một thứ gì vừa tuột mất…
Tôi khác gì với những người kia, những con người đang tồn tại và hiện diện trên thế giới này có chăng là những khoảng đời riêng những suy nghĩ riêng. Những người lướt qua trước mắt tôi đôi lúc tôi cũng hời hợt, vô tư cũng đôi lúc muốn nắm họ lại, giữ bên mình và rằng muốn kéo họ vào thế giới của tôi nhưng lại sợ…
Cô đơn là chút vấn vương còn đọng lại trên làn mi khép hờ. Cô đơn như đứng giữa dòng người tấp nập không ai đón đưa. Cô đơn cũng giống như tiếng thổn thức của một trái tim đã tổn thương. Và cô đơn cũng là nỗi lòng mong chờ của đứa con xa nhà. Người lớn cô đơn là thế đấy.
Nhưng tôi cô đơn nay cũng quen rồi