Chia Tay Nỗi Buồn

Có những ngày, nỗi buồn xâm chiếm hết tâm trí tôi. Buồn đến nỗi “nhìn gì cũng thấy ghét, làm gì cũng thấy chán, chỉ muốn chết đi cho xong”

Tôi thường đưa tay lên trán, ngước mắt lên trần nhà rồi cứ lang mang với một đống suy nghĩ hỗn độn vô hình. Cảm xúc dường như khó gọi tên. Nó như một món ăn với nhiều hương gia vị: cay, đắng, ngọt, bùi… Nhưng tôi dám chắc rằng món ăn mang tên” nổi buồn” đó chẳng ai muốn thưởng thức đâu.

Để tránh quá thân thiết với nỗi buồn, tôi có thói quen viết status tâm trạng trên facebook thường xuyên hay thay đổi avata cảm xúc. Lạ lắm, vì cảm giác dường như rõ ràng nhất, lại hóa xa xôi… Nó phần nào giúp tôi xả bớt cảm xúc trong đầu, còn viết là tôi còn” ổn” cuộc sống hiện tại còn dùng lời nói để diễn tả !

Nhưng khi tôi lọt tõm vào cái mớ bòng bong, tuyệt vọng, chán nản chẳng có từ ngữ nào khiến tôi muốn trải lòng nữa. Mà lúc đó, ở đâu đó… Tôi ngồi một mình, tay cầm ly trà sữa, ngồi bên vỉa hè ăn bánh tráng trộn, bánh tráng nướng, . .. “nhìn đời” không thì, tới mối trái cây quen – đứng bán trái cây dùm, ngồi luyên thuyên vài câu chuyện… “rất đời”

Buồn quá đáng, thì vô bệnh viện ngồi… Chỉ mong khi thấy những gương mặt méo mó đau đớn, tiếng xe cấp cứu in ỏi. Thì cũng có lí do để an ủi bản thân ” Mày còn may mắn hơn nhiều người chán, cố gắng mà sống tốt nha con!”

Tôi nhớ, ai đó từng nói với tôi rằng: ” Còn thở là còn sống và chiến đấu”

Và Tôi… đã chia tay nỗi buồn như thế!

Bình Luận