Chỉ muốn trở thành đứa con nít

Chỉ Muốn Trở Thành Đứa Con Nít

Là con nít – cứ mong thời gian vun vút trôi để được làm người lớn. Làm người lớn rồi lại muốn thu nhỏ mình để quay trở về ngày thơ bé

Nhớ những ngày khi còn thuở bé, len lén xỏ đôi giày cao gót của mẹ rồi quấn chăn kiểu nữ hoàng chạy lượn lờ quanh nhà, vui khôn tả nổi. Khi ấy, nhìn mặt thật ngốc ngốc, da đen xám xịt, được cái lối nói nhiều ba hoa và cười ngoác miệng không ngừng là chẳng bao giờ nhầm lẫn được với ai được. Mẹ hỏi: Lớn lên con thích làm chi hả?. Tôi thỏ thẻ với mẹ: Con chỉ thích làm siêu nhân bảo vệ mẹ rồi bảo vệ luôn trái đất này, con chỉ thích được ăn bánh oishi, uống nước ngọt các kiểu là thích lắm rồi. Ước mơ ngày bé của mình chỉ có vậy, thật ngây thơ hồn nhiên đến lạ. Cứ nghĩ rằng học cho giỏi sẽ được làm siêu nhân như mẹ hay nói, nghĩ mình sẽ không bao giờ ngán ngẩm thứ thức ăn nước uống nơi mình nằm và có thể sống chung suốt đời suốt kiếp với nó. Vậy mà, chỉ mấy gói bim bim hay vài ba loại sữa ăn một vài ngày đã chán ngán trào lên đến tận cổ họng.

Ngày còn nhỏ, tôi rất thích khắc chữ lên những cây bạch đàn cổ thụ ven con đường làng đất đỏ mà gắn kết với tôi hằng ngày đi học. Thân cây to lớn và mỗi lần thay vỏ nó sẽ mang một màu trắng phẳng phiu đã mắt. Tôi thường rủ rê đám bạn khắc chữ, viết thơ hay trêu chọc đứa này yêu đứa kia lên thân cây để mong lưu giữ lại cái gì đó về tuổi thơ mình. Cái lúc ấy suy nghĩ chỉ đơn giản có vậy. Nhưng rồi đọc được vài ba bài văn về nỗi đau của những thân cây khi bị cắt, bị chặt hạ, những nỗi đau mà chúng không thể nói lên thành lời đau nhói và nhức nhối nhường nào. Rồi kể từ đó chỉ lẳng lặng ngắm cây từ xa, đi qua dưới những tán cây đìu hiu ấy, lần xem nó oằn mình thay vỏ mới và sự nhạt nhòa của những dòng chữ ngày hôm qua và chẳng bao giờ khắc chữ lên đó nữa.

Lúc còn nhỏ, thường nhổ tóc bạc cho bà ngoại tôi lắm. Ngày ấy bà cưng và thường gọi tôi là “thằng cu”, bà đi đâu tôi cũng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi con mèo. Cũng ngần ấy thời gian trôi qua dần dần tôi lười biếng với việc nhổ tóc cho bà, cũng đã không còn hứng thú với những phần thưởng bà treo mỗi khi nhổ hết tóc bạc cho bà. Tôi muốn lớn thật nhanh để ông ngoại không sai mua rượu mỗi khi trời chập tối. Khi ấy tôi chẳng sợ ma, nhưng tôi lại ghét mùi phải đi mua rượu vì ngày nào cũng đi mệt lắm. Rồi chưa kể tới ngay giờ chiếu phim hoạt hình nữa chứ, bao nhiêu thứ khổ sở của thời con nít. Bây giờ, những lần đi làm xa về, tôi lại để ý màu tóc của bà đã qua cái tuổi lưa thưa vài sợi bạc, lác đác muối tiêu. Giờ đây, màu muối đã chiếm hết phần tiêu và tôi cũng không còn được nũng nịu như xưa nữa, không còn ngồi sau xe đạp nhìn những dòng nước róc rách chảy ngược qua con suối mỗi khi ông tôi đưa đi đón về…

Chỉ Muốn Trở Thành Đứa Con Nít

Và nhớ ơi là nhớ, những ngày mà tôi chưa phải vắt tay lên trán, đặt tay lên ngực và nói “rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Tôi thuộc loại con trai hơi bướng bỉnh, láo cá thích đi học tôi sẽ đi học, còn nếu bắt ép, tôi sẽ bỏ học mà đi chơi, mặc cho giáo viên lôi cổ về tận nhà để gặp phụ huynh. Bởi thế, tôi là người hay bị mẹ đánh nhiều nhất vì tội “hư và lì”. Thật là kì quặc, đến bây giờ lớn rồi tôi vẫn không sao hiểu được sao lúc đánh tôi mẹ lại bảo “Mi… cấm khóc”, mà nếu khóc mẹ sẽ bảo “mi câm ngay”, đánh xong xuôi mẹ lại hỏi “có đau không?”. Những lúc ấy, tôi thường cố gắng cam chịu, không khóc, theo kiểu suy nghĩ trẻ con của tôi lúc ấy “khóc là nhục”. Cố tỏ ra chán ghét mẹ rồi không thèm nói chuyện nữa. Thế mà thấy mấy đứa trẻ bây giờ, ba mẹ chúng chẳng dám giơ cây roi ra nên chúng cũng chẳng biết khóc là gì. Tôi chỉ khóc khi đã tìm được nơi ẩn náu riêng mà mẹ sẽ không tìm ra được, và rồi tôi sẽ lục đục chui ra vì muỗi cắn và nỗi buồn tụt dần. Khi ấy thường là tôi sẽ trách mẹ, muốn lớn thật nhanh, nhắm mắt là qua mấy mùa hè để được tung tăng bay nhảy, rời khỏi cái vùng quê này càng nhanh… càng tốt.

Tôi có một thằng bạn thân ngay sát nhà, đứng bên này có thể trông qua bên kia, thường thì tôi sẽ ăn nằm ở đậu bên nhà nó, bày trò các kiểu cho đỡ nhàm chán. Tự chế biến đồ chơi hoặc hai đứa tôi rủ rê thêm lũ bạn trong xóm nữa để cùng nhau quậy phá. Tối đến lại mang chăn chiếu ra sân đếm sao, đếm đến lúc mệt quá bảo “tao không đếm nổi nữa” thì đi ngủ. Tình bạn lúc ấy thật đẹp, tôi cũng nghĩ vậy… Và giờ thì không! Tình bạn bây giờ nó khó lắm, ở trong cái thành phố chật hẹp vội vã kiếm từng đồng thì lấy đâu ra thời gian mà tìm tri kỉ. Chỉ đơn giản là lợi dụng nhau mà sống thế thôi…

….

Giá như quay lại khoảnh khắc ấy, mình sẽ ngoan hơn, bớt lì lợm hơn, luôn trân trọng những thứ xung quanh mình. Giờ đây, khi đã thỏa ước mơ lớn lên, lại chỉ muốn chui vào một góc nhỏ, ở đó và hoài không bước vào thế giới nữa, mặc cho cuộc đời đang xô đẩy ai, nâng đỡ ai, chế nhạo ai, tin tưởng ai…Những mối quan hệ ngày bé, lúc lớn lên lại đầy vết xước, một cái chạm mặt thôi cũng thấy nhói đau cả lòng. Ta càng lớn lên trái tim càng bé lại, nghi ngại và ngờ vực hơn.

Tại sao lại không thể bé lại như xưa?

Bình Luận