Này người đã rời xa tôi ơi, người đã xa tôi được bao lâu rồi? Tôi là người bị bỏ lại, có phải không? Có biết không, tôi đau lòng, tôi day dứt, tôi trách mình, tôi tổn thương nhiều lắm. Có biết không tôi chán ghét cái bản thân của chính mình cứ luôn hoài niệm về người, về chúng ta, về những kỷ niệm đã qua. Có biết không này người ơi, có những ngày tôi chẳng thiết tha gì nữa, người bỏ tôi lại đây, đã là điều nhẫn tâm nhất với tôi rồi đấy …
Đã từng nghĩ mất đi người là mất đi tình yêu cả một đời, nhưng rồi sau cùng cũng nhận ra đó cũng chỉ là một đoạn duyên phận. Người tồn tại rồi biến mất trong cuộc đời một người là chuyện quá đỗi bình thường. Chúng ta bước vào, rồi bước ra khỏi cuộc đời của một số người, cũng như những người khác, bước vào, rồi ra đi khỏi cuộc đời của chúng ta…
Đã từng nghĩ cả một đời này sẽ không còn có thể yêu thương được nữa, nhưng rồi năm tháng sau này lại phát hiện ra, thực ra chúng ta vẫn còn có thể. Chỉ là trong cõi đời này, sẽ luôn có người khiến chúng ta yêu nhiều hơn một chút, cũng sẽ có những người, chúng ta chỉ có thể dành cho phần tình cảm ít hơn…
Đã từng nghĩ mình đã gặp được tình yêu lớn nhất trong đời ở những năm tháng tuổi trẻ, nhưng rồi sóng gió đi qua chợt nhận ra những gì chúng ta đã nghĩ vốn chỉ là lầm tưởng. Trong cuộc đời này, biết đâu khi chúng ta không còn trẻ nữa, sẽ có một người bước đến yêu thương, bao dung và cho chúng ta biết ý nghĩa của tình yêu thực sự là như thế nào. Tình yêu ấy, vốn không như những gì chúng ta đã nghĩ năm tháng đầu đời của mình.
Đã từng nghĩ cả đời này mình sẽ luôn chờ đợi một tình yêu oanh liệt, cao thượng như thế, nhưng sau rồi chợt nhận ra, sóng yên biển lặng, năm tháng đi qua hai người vẫn yêu thương, tin tưởng nhau mới là thứ tình yêu chúng ta mong muốn nhất. Chúng ta không nhất thiết phải tôn thờ mãi một thứ tình yêu không có được, mà trên đời đôi lúc chúng ta nhìn về tương lai, quyết định đâu là thứ quan trọng, và đâu là thứ quan trọng hơn, rồi lựa chọn bước tiếp.
Quá khứ đã từng cho rằng đẹp đẽ, rồi cũng trở thành kỷ niệm phủ bụi mờ. Trên đường đời mỗi một người chúng ta, sẽ luôn trải qua những chuyện có được và mất đi như lẽ bình thường của cuộc đời. Đừng hỏi người ở đời tại sao thay lòng đổi dạ, bởi vì chúng ta vốn chỉ là con người, mà thay đổi là chuyện hiển nhiên, luôn luôn như thế. Khi chúng ta nhận ra điều đó, thì đó cũng là lúc chúng ta sẽ không chờ đợi nữa…
Ở lại hay ra đi , níu kéo hay buông bỏ rốt cuộc chỉ là lựa chọn. Chúng ta chọn yêu thương khi duyên đến , xa nhau khi duyên hết rốt cuộc chỉ là một lẽ tất yếu của cuộc đời dài rộng mà thôi !!! Giờ thì đã hiểu, là người ở hay đi, buông hay níu thì sau một cuộc tình tan vỡ đều là nỗi đau, là tiếc nuối, là nỗi sợ hoang hoải, là những cảm xúc lẫn lộn rối như tơ vò người ơi…
Có lẽ tôi nợ người một lời cảm ơn chân thành. Cảm ơn vì đã bên tôi những năm tháng đẹp nhất. Cảm ơn vì người không phải là tình đầu của tôi nhưng người là mối tình tôi yêu nhất….
Nhưng người đã rời xa tôi à, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ bỏ người ở lại, bỏ lại những ký ức về người, những yêu thương, nhớ mong về người, những cảm xúc một thời về người.. Một ngày nào đó, tôi sẽ là người ra đi. Nhưng, có lẽ cảm giác khi đó của tôi sẽ không giống với khi người bỏ tôi lại đâu, có phải không? Ngày ấy, tôi sẽ an yên và bình tâm đón nhận mọi thứ. Còn người, cảm giác của người bỏ đi, có khác không với cảm giác của người bị bỏ lại là tôi lúc này?
“Đến một ngày, chúng ta sẽ cùng ngồi lại nơi nào đó, khi mỗi người đã có những khoảng trời riêng, nhìn nhau bình thản, và nhận ra dù đã đi qua những khó khăn đến mấy, dù đã vấp bao nhiêu lần, dù chuyện gì xảy ra…
Thì, chúng ta rồi sẽ ổn thôi.”